Dọc đường đi, Hoắc lão hỏi cô: "Thằng nhóc đó là gì của cháu?”
Lúc trước không hỏi, là cảm thấy không cần thiết, nhưng hiện tại, bỗng nhiên ông lại muốn biết.
"Hắn là bạn thân nhất của cháu, lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn là bởi vì cháu..." Cố Vân Khê không giấu diếm, nói ra tất cả mọi chuyện cho ông.
Hoắc lão nghe trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Người ta đều nói tình cảm thời niên thiếu là chân thành nhất, nóng bỏng nhất, cũng không trộn lẫn quá nhiều lợi ích.
Ông chưa từng xem qua báo cáo về từ nhỏ đến lớn của Cố Vân Khê, nhưng Hoắc Vân Sơn đã xem qua. Trên những báo cáo kia toàn là những con chữ thô kệch, không có tí cảm xúc, cảm giác nó khác hoàn toàn so với việc chính tai nghe Cố Vân Khê kể lại.
“Mọi chuyện đã xảy ra cũng không thể trách được, chỉ có thể nói thì đây chính là ý trời.”
Cố Vân Khê cười khổ một tiếng, "Không cầu được như ý muốn, chỉ cầu không thẹn với lương tâm.”
Hoắc lão nghe đến đây liền trầm mặc. Trên đời này, để có thể không thẹn với lương tâm, thì có được mấy người?
Cố Vân Khê khẽ thở dài một hơi, buồn bã mất mát, nói: "Mọi người không có cùng tiếp xúc qua với hắn, nên không biết được hắn thông minh tuyệt đỉnh đến cỡ nào, kinh tài tuyệt diễm đến cỡ nào. Chỉ cần hắn còn sống, nhất định sẽ trở thành ngôi sao chói mắt nhất trong bầu trời đêm này."
Hơn nữa hắn sẽ là ngôi sao vĩnh viễn không tắt!
“Cậu ta học kinh doanh.” Hoắc Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606704/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.