Qua nửa ngày, thủ trưởng kia mới mở miệng nói, "Cố Vân Khê, biết vì sao mời cô tới không?"
“Trách tội? Nhưng tôi còn là một đứa trẻ, biết cái gì chứ?” Cố Vân Khê vô tội.
Khóe miệng thủ trưởng co rút, "Đúng, là hỏi tội, nhưng cho phép cô lấy công chuộc tội.”
Còn có thể làm sao bây giờ? Cô chỉ là vô tâm, lại nói tiếp, là hệ thống phòng ngự của bọn họ quá yếu.
Sự kiện này đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho bọn họ.
Cố Vân Khê không tiếng động thở dài, ai uy, vẫn bị cuốn vào: “Muốn tôi làm gì?”
"Phối hợp với chúng tôi, nâng cấp hệ thống phòng ngự, tối thiểu không thể để cho máy này công phá." Thủ trưởng lại không nhịn được nhìn về phía chiếc máy kia, máy này đã bị tháo dỡ vô số lần, nhưng, bộ phận kỹ thuật nói, thứ này phải tìm người nghiên cứu ra nó, mới có thể nhanh chóng tìm ra nhược điểm, giúp bọn họ vá lỗi cho hệ thống phòng ngự.
Mối quan hệ giữa mâu và thuẫn vốn là gắn bó với nhau.
Cố Vân Khê kỳ quái hỏi lại, "Là hệ thống đối kháng phòng ngự điện tử? Đề tài này hơi lớn, đúng rồi, không phải tôi đã nộp kỹ thuật sao? Tại sao còn muốn đưa tôi vào? Tôi cam đoan không hề giữ lại gì.”
Kỹ thuật đã nộp lên, nhưng bộ phận kỹ thuật trong khoảng thời gian ngắn không hiểu rõ, nghe nói đã dẫn đầu tiêu chuẩn trong nước, nói không chừng có thể so sánh với nước ngoài.
Thủ trưởng nhịn không được nhìn cô thêm vài lần, đứa trẻ lớp thiên tài quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606680/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.