Chương trước
Chương sau
Cố Vân Thải bị dỗ rất vui vẻ, mặt mày cong cong, tất cả mọi người đều rất đáng yêu.
Khương Nghị gặm một miếng vịt Bát Bảo, "A Thải, tài nấu nướng của cô khiến tôi hết lần này đến lần khác phải khiếp sợ, cô có một đôi tay ma thuật, có thể biến mục nát thành thần kỳ, tôi rất bội phục cô.”
Mọi người thay phiên khen, không ngừng khen, khen ra hoa.
Chỉ có một người ngoại lệ, chính là Tề Tĩnh, y vùi đầu chịu khổ, không tham dự vào.
Cố Vân Khê có chút bất mãn, sao có thể chỉ ăn cơm mà không làm việc?
Cô lén đá chân y ở dưới gầm bàn, mau làm việc!!
Tề Tĩnh:...... Từ đều bị các người nói hết rồi, bảo tôi làm sao bây giờ?
“Cố Vân Thải, cô... " Y vắt hết óc nghĩ ra một câu, "Cô là người có khả năng nhất, kiên định nhất trong anh em của mình, là người trung hòa của Cố gia, là nhân vật mấu chốt nhất nhà, có cô, gia đình này sẽ không tan rã.”
Lời này Cố Vân Thải rất thích nghe, nhưng tỏ vẻ hoài nghi, "Tôi quan trọng như vậy sao?”
Anh em Cố gia nhìn nhau, thật sự có chút tự ti, nhưng vấn đề là, cô vốn rất nổi bật, không phải tất cả mọi người có thể chiếu cố việc học và làm ăn, thành tích của cô ổn định tăng lên, còn phụ trách sổ sách của hai nhà máy, rốt cuộc tự ti cái gì chứ.
“Quan trọng như vậy.” Tề Tĩnh vô cùng khẳng định, những người khác cũng gật đầu điên cuồng, nụ cười vui vẻ của Cố Vân Thải đã không giấu được.
Cô ấy là một người rất dễ thỏa mãn.
Cố Hải Ba có chút bất mãn việc Tề Tĩnh cướp kịch, cố ý làm khó dễ, "Tề Tĩnh, vậy tôi là cái gì?”
Tề Tĩnh không tiếng động thở dài, ăn một bữa cơm mà quá khó khăn: “Cậu là sống lưng của Cố gia, còn anh cả cậu là chủ tâm.”
Y liếc nhìn cô gái tươi cười sáng lạn kia, "Cố Vân Khê là... Định Hải Thần Châm." Chỉ cần có cô ở đây, mọi chuyện đều có thể giải quyết, Cố gia sớm muộn gì cũng sẽ phát đạt thịnh vượng.
Không hổ là nam chính, rất biết nói chuyện, lời hay ý tốt khiến tất cả mọi người rất hài lòng.
Cố Vân Khê rất muốn để y khen chị thêm vài câu, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn là quên đi.
Vạn nhất chị gái nghe vào lòng, coi trọng người này thì làm sao bây giờ? Con gái rất dễ bị lời ngon tiếng ngọt của con trai lừa gạt.
Ai, đứa em gái như cô đây thật sự là quá khó khăn!
Bất quá, bữa cơm này có mấy thu hoạch lớn, một là quyết định chuyện hợp tác, Cố Hải Ba cùng Tề Tĩnh, Thi Vân Vân trở thành đối tác hợp tác, Thi Vân Vân tỏ vẻ, cô cái gì cũng mặc kệ, chỉ phụ trách rải tiền. Cố Vân Khê cho biết, một khi bận rộn gây dựng sự nghiệp, tinh lực phân tán, sẽ không thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh.
Hai là, Thi Vân Vân đối với Cố Vân Thải, không đúng, là đối với đồ ăn của chị ấy, vừa gặp đã mến, quấn lấy cô muốn kết bái Kim Lan, có thể danh chính ngôn thuận tới ăn chực.
Cố Vân Thải dở khóc dở cười, hào phóng tỏ vẻ cô có thể đến ăn chực bất cứ lúc nào, còn chuyện kết bái Kim Lan thì thôi.
Nhưng, Thi Vân Vân tỏ vẻ không được, nhất định phải có một lý do thể diện, cô chính là người thể diện.
Cố Vân Khê không ngăn cản, tính cách chị cô quá nội liễm, Thi Vân Vân hoạt bát hào phóng tự nhiên quen thuộc, coi như tính cách hai người bổ sung cho nhau.
Hơn nữa, có thể là đã trải qua nguyên cớ, chị cô chỉ có một người bạn là Lữ Tinh cùng nhau lớn lên, ở trường học hình như không có kết giao được bạn tốt gì.
Bình thường cô lại không ở Thâm Thành, Lữ Tinh cũng không học chung trường học, chị cô muốn thổ lộ tâm sự cũng không tìm thấy người.
Thêm một người bạn đáng tin cậy vẫn tốt hơn.
Mọi người cùng nhau náo nhiệt chứng kiến hai cô gái kết nghĩa Kim Lan, trao đổi tín vật cho nhau.
Cố Vân Khê vốn muốn ở nhà thêm vài ngày, vui chơi giải trí một chút, thuận tiện gặp các giáo viên ở Phục Đại.
Nhưng kế hoạch không bằng thay đổi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố Vân Khê còn đang ngủ say thìđã bị một tiếng thét chói tai đánh thức.
Chị Hai làm sao vậy? Có chuyện gì vậy?
Cô mặc áo ngủ lao ra ngoài, "Chị hai, sao...”
Thanh âm của cô đột nhiên dừng lại, "Các người là ai?”
Một người đàn ông anh tuấn mặc quân phục nhìn cô gái tóc rối bù, lại nhìn thoáng qua ảnh chụp trong tay, đây là nhân vật mục tiêu.
“Chúng tôi ở quân khu XX, xin hỏi là bạn học Cố Vân Khê sao?”
“Vâng.” Trong lòng Cố Vân Khê bồn chồn, không phải cô đã nộp tài liệu và máy móc rồi sao? Cô cũng không vứt nồi đi?”
Thần sắc người đàn ông nghiêm túc, "Mời theo chúng tôi một chuyến, xe ở ngay bên ngoài, sự tình khẩn cấp, xin phối hợp một chút.”
Cố Vân Khê thở dài:... Đây là mời sao?! Tại sao cô lại rảnh rỗi gây chuyện như vậy chứ??
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.