Sân bay, Cố Vân Khê im lặng ngồi ở vị trí gần cửa sổ phòng nghỉ, nhìn từng chiếc máy bay hạ cánh, cất cánh, giống như một cuộc đời thăng trầm.
“Tiểu Khê, ăn miếng bánh ngọt đi.” Một bàn tay vươn tới.
Cố Vân Khê cười híp mắt nhận lấy, là bánh ngọt hạt dẻ cô thích ăn.
“Không ngọt lắm, vị tinh tế, ăn rất ngon.”
Cố Vân Thái cầm một miếng bánh ngọt sôcla, cô thích ăn vị này nhất.
“Ăn nhiều một chút, vành mắt em thâm quầng, mấy ngày nay vất vả quá, chờ trở về chị sẽ hầm canh bổ cho em.”
Dựa vào sức một mình đàm phán với Tề thị, đàm phán điều khoản hợp đồng với bộ phận pháp vụ, một đối nhiều người, có bao nhiêu vất vả chỉ có chính cô biết.
Cố Vân Khê cảm giác tế bào não của mình đã c.h.ế.t rất nhiều, quan hệ trên thương trường cho dù tốt, cũng phải cẩn thận.
Huống chi, chi tiết giai đoạn trước nói càng rõ ràng, sau đó liền giảm đi rất nhiều phiền toái.
Cô đang đặt nền móng cho Cố gia trong hai mươi năm tới.
Có khách sạn này, anh em Cố gia mấy chục năm tới cũng sẽ không thiếu tiền.
Đương nhiên, trước mắt cũng không thiếu tiền.
Chuyến đi Thâm Thành này tràn đầy thu hoạch, cũng không uổng công chuyến đi này.
“Ngày mai em sẽ về trường, đừng lo, em sẽ nhờ dì hầm canh bổ cho em.”
Một trận tiếng bước chân dồn dập vang lên, chỉ thấy một đám người vây quanh một bà lão ung dung quý phái đi tới, đứng lại trước mặt cô.
“Cố Vân Khê?”
Cố Vân Khê ngẩng đầu, đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606651/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.