Chơi liên tiếp mấy ngày, Cố Vân Khê cũng phải về trường, cô chỉ có mười ngày nghỉ.
Trước khi đi, Cố Hải Triều bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, "Tiểu Khê, chúng ta có nên đi thăm Tề lão gia không?”
“Nên đi, ngày mai chúng ta mời Tề lão gia ăn bữa cơm rồi hãy đi." Cố Vân Khê cũng nghĩ tới, đến đây không chào hỏi thì có chút thất lễ: “Dù sao đã đặt vé máy bay vào lúc choáng vạng, cho nên vẫn kịp.”
“Được.”
Tề lão gia nhận được lời mời thì liền một lời đáp ứng, còn từ chối hành trình ban đầu.
“Hải Triều, A Thải, Tiểu Ba, Tiểu Khê, mấy đứa tới lúc nào? Sao không nói trước với tôi một tiếng, tôi cũng dễ tìm người chiêu đãi.”
Cố Hải Triều cười nói, "Lần sau nhất định hẹn trước, ngài đừng chê chúng cháu phiền.”
Tề lão gia nhìn về phía thiếu nữ mặc váy lụa bạc hà dài đến đầu gối, "Tiểu Khê cao lên rồi, cũng trở nên xinh đẹp.”
Cố Vân Khê hiếm khi mặc váy, ngại đi lại không tiện, nhưng mà, Cố Vân Thải lại rất thích, lần này mua váy cho hai chị em là cùng kiểu nhưng khác màu, cho nên buộc em gái mặc cùng cô.
“Chờ cháu lớn lên, sẽ càng xinh đẹp hơn.”
Tề lão gia nhìn thiếu nữ hoạt bát linh động, trong mắt tràn đầy yêu thích, "Gần đây cháu có liên lạc với Tề Thiệu không? Thằng nhóc kia chỉ lo học hành, cũng không gọi điện về nhà.”
Cố Vân Khê vẫn duy trì liên lạc với Tề Thiệu, mỗi tuần đều có một phong thư, "Hắn đổi chuyên ngành, mọi thứ bắt đầu lại từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606626/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.