Tất Thắng bao gồm bốn hệ thống quản lý trường học, bệnh viện, ngân hàng, thư viện, ở nước ta, đây là những cơ sở công cộng.
Lão Đặng không ngờ bọn họ lại dễ nói chuyện như vậy, không khỏi mừng rỡ, "Vậy giá cả...”
Cố Vân Khê vươn một ngón tay, "Một đồng.”
Lão Đặng ngây dại, "Cái gì? Cô nói cái gì?”
Hắn biết chỉ bán cho một nhà bên phía Mike, đã là giá một trăm triệu đô la Mỹ, đây còn là giá hữu nghị.
Mấu chốt nhất chính là quyền sử dụng ba năm, ba năm sau còn phải tiếp tục thanh toán.
Cố Vân Khê cùng Tề Thiệu đã sớm thương lượng qua vấn đề này, bọn họ sẽ không chủ động nộp lên, nhưng, nếu như tới đây nói chuyện, liền trực tiếp cho.
"Cấp phép cho đất nước của mình vô thời hạn, chỉ cần cho một đồng là được."
Đó chỉ là một đồng tượng trưng.
Nội tâm lão Đặng bị chấn động rất lớn, những đứa trẻ này quá đáng yêu, "Cảm ơn hai người, cảm ơn.”
Bọn họ tuy rằng còn trẻ, nhưng lại có một trái tim yêu nước nóng bỏng, rất tốt.
Tề Thiệu là một người rất quạnh quẽ, nhưng, hắn từ nhỏ được giáo dục yêu nước khắc sâu trong xương tủy.
"Đất nước đã nuôi dưỡng chúng tôi và việc hoàn trả cho quê hương khi chúng tôi có thể, đó là điều hiển nhiên."
"Chúng tôi sẵn sàng cống hiến tất cả của mình miễn là đất nước cần." Đó là tuyên bố của Cố Vân Khê, "Chỉ khi đất nước mạnh mẽ, người dân mới có phẩm giá."
Bọn họ nói năng rất có khí phách, khiến hốc mắt lão Đặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606601/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.