“Bác Tề, Như Tuyết đến chúc tết bác, chúc bác năm mới phát lộc phát tài.” Ngụy Như Tuyết tươi cười như hoa, bộ dáng nhu thuận đáng yêu.
Tề lão gia giơ tay lên, bảo tiêu lúc này mới tránh ra một con đường, để hai người bọn họ đi vào.
Tề Minh Châu lập tức gọi nhân viên phục vụ tới, bảo anh ta thêm hai cái ghế.
"Ông nội, cháu nên gọi những người này là gì, bọn họ thật sự là họ hàng xa của chúng ta sao?"
“Gọi tên là được rồi.” Tề lão gia lười giải thích, cũng giải thích không rõ ràng.
Tề Minh Châu đảo mắt, "Nếu là thân thích, vậy tôi sẽ tặng cho mỗi người một bộ quần áo, đừng có mặt những loại quần áo mộc mạc này, sẽ làm mất mặt Tề gia chúng ta.”
Cảm giác ưu việt trong lời nói của cô khiến trong lòng anh em Cố gia rất không thoải mái.
Cố Vân Khê mặc áo len tình yêu của chị gái đan cho, rộng thùng thình, cô cũng rất thích, "Tôi họ Cố, mặt mũi Tề gia cũng không liên quan đến tôi, hơn nữa tôi cảm thấy bản thân ăn mặc thoải mái vừa vẹn, phù hợp với thân phận học sinh, thứ đồ chơi thời thượng này la mỗi người một ý.”
Cô nhớ đến thể diện của ông Tề, cho nên không có nói quá mức.
Nhưng Tề Minh Châu thấy Cố Vân Khê không có ý hùa theo, cho nên liền mất hứng, "Tôi chỉ có ý tốt, sao cô còn phải ăn nói hơn thua như thế? Tôi biết cô tự ti, nghèo cũng không phải tội gì…”
Cố Vân Khê nhịn không được cho nên lên tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606592/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.