Đêm ba mươi, người một nhà mặc áo len mới, áo bông mới, vui vẻ ngồi vây quanh phòng ăn, vừa ăn cơm tất niên phong phú, vừa xem ti vi dạ hội tết âm lịch.
Vì thế, còn cố ý mua một cái TV màu lớn.
Cố Vân Khê mặc một chiếc áo len màu vàng nhạt do chị gái tự tay đan, hoạt bát xinh đẹp, cô không có hứng thú với tiệc tối, nhưng người trong nhà đặc biệt muốn xem, đây coi như là bù đắp những năm tháng kham khổ trong quá khứ.
Bếp lò ở một bên hầm chè tráng miệng, tản ra mùi thơm mê người.
“Đây mới là cuộc sống em muốn.” Cố Hải Ba ăn no quá, cảm thấy mỹ mãn ăn hoa quả sau bữa cơm, "Ngày này năm trước chúng ta còn phải trải qua trong bệnh viện, lúc đó chúng ta chật vật thê thảm, em gái sốt cao không hạ, hôn mê bất tỉnh.”
Cố Vân Thải khẽ thở dài một hơi, "Đêm hôm đó thật lạnh cũng thật dài, chúng ta mặc quần áo mỏng chống đỡ, trong lòng tràn đầy bàng hoàng cùng thống khổ.”
Mà hiện tại, tất cả mọi người đêug mặc áo bông mới thật dày, ăn no, áo cơm không lo.
Tề Tĩnh và Khương Nghị nghe đến ngây người, quá khứ thảm như vậy sao?
“Ngay lúc đó chúng tôi làm sao cũng không ngờ sẽ có một ngày như vậy.” Cố Hải Triều nhớ lại chuyện cũ, hốc mắt phiếm hồng, "Lại nói tiếp, phải cám ơn em gái, nếu không phải có con bé, chúng tôi còn đang bị đau khổ dày vò.”
Không có cô, sẽ không có ăng ten Teletubbies, tự nhiên là kiếm không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606571/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.