"Chú cảnh sát, cháu thật sự chưa từng làm chuyện gì xấu..." Cố Như cắn c.h.ế.t không nhận, cô vẫn còn là một đứa trẻ vị thành niên, tuổi tác là màu sắc che chở tốt nhất của cô ta.
Cho dù làm sai cái gì, cũng không có khả năng bắt cô đi ngồi từ, cho nên không cần sợ hãi.
Chú cảnh sát thấy cô ta liều c.h.ế.t không nhận, mày nhíu chặt.
"Chúng tôi sẽ không làm điều sai trái với một người tốt, nhưng chúng tôi sẽ không bao che cho một người xấu, mỗi người phải chịu trách nhiệm về hành động của mình."
Còn nhỏ như vậy đã làm chuyện xấu, chờ cô lớn lên còn được sao?
Chú Cố rốt cuộc ngồi không yên, lao ra khỏi nhà, "Đồng chí, con nhà tôi không biết nói dối, nó còn là một đứa bé, các người cần gì so đo với một đứa bé.”
Lời này thật sự không được, giáo dục con trẻ như vậy là sai cách.
“Tiểu Như từ nhỏ đã là một đứa bé ngoan, tất cả mọi người đều có thể làm chứng.” Cố lão thái nhìn về phía hàng xóm, nhờ bọn họ giúp đỡ nói vài câu tốt.
Nhưng tất cả mọi người không muốn dính vào chuyện này, chủ yếu là hoài nghi nhân phẩm của Cố Như.
Đương nhiên, cũng không muốn vì một Cố Như mà đắc tội với anh em Cố Hải Triều.
Bọn họ rõ ràng đã đứng lên, tương lai có hy vọng.
Cố lão thái vừa tức vừa vội, "Đồng chí, các người không phải cố ý chứ? Cùng người nào đó, lén cấu kết......”
Cảnh sát thật sự không còn lời nào để nói, người một nhà này thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606525/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.