Cố Vân Khê mở một danh sách, "Giáo sư Trương, phiền tìm đủ vật liệu này cho em.”
Chuyện đã đến nước này, giáo sư Trương ngăn cản không kịp, đành phải phối hợp, những thứ này đều là đồ bình thường mà nhà kho chuẩn bị, cho nên liền sảng khoái đáp ứng.
Cố Vân Khê ngồi xổm xuống, thân thể vùi đầu vào làm việc, cô hoài nghi là thanh bộ nhớ bị người ta động tay động chân, nhưng không đi kiểm tra trước, mà là kiểm tra cái khác trước, loại trừ từng cái một.
Lý Hạo Học hơi hé miệng, âm thầm lo lắng cho cô, cô đánh cuộc có chút trò đùa. “Giáo sư Trương, thầy cảm thấy cô ấy được không?”
“Khó nói.” Giáo sư Trương nhìn động tác thuần thục của cô, có chút tin tưởng.
Ông tin Cố Vân Khê thông minh tỉnh táo tự kiềm chế kiêu ngạo, là một học sinh đặc biệt đáng tin cậy.
Đồng dạng, Yamaguchi Minako bên kia cũng đang hỏi cùng một vấn đề, "Cậu nói xem, cô ấy có được hay không?"
Inoue khinh thường đến cực điểm, "Ngay cả giáo sư cũng không được, nhóc đó là chỉ là một tiểu nha đầu, nào có bản lĩnh đó? Bất quá thì giãy chết.”
Gã còn đường hoàng kêu gọi đầu hàng, "Cố Vân Khê, nếu nhóc nhận sai, tôi liền không so đo nữa, nghiên cứu học vấn, nhân phẩm là quan trọng nhất, ngược lại kỹ thuật xếp ở phía sau.”
Yamaguchi Minako cũng phụ họa theo, "Đúng vậy, cô cũng đừng bướng bỉnh, cô tuổi còn nhỏ làm sai chuyện, tỏ ra sợ hãi cũng rất bình thường.”
Không đợi bọn họ nói xong, thì nghe được một tiếng báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606504/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.