Vị trí cũng được, ngõ nhỏ đi vào nhà thứ ba, không gian không lớn, chỉ có ba gian phòng, còn dựng phòng nhỏ trong sân, ánh sáng không tốt, trong sân chất đầy đồng nát, không khí không dễ ngửi.
Nhưng quyền sở hữu độc lập, không có vướng mắc.
Chủ nhà là một đôi vợ chồng ba mươi mấy tuổi, rất là nhiệt tình mang mọi người đi xem nhà, còn khen phòng ở của mình rất tốt.
Cố Vân Khê nói một câu, "Vì sao muốn bán nhà?”
Chủ nhà còn rất đắc ý, "Tôi lấy được visa đi R rồi, chỉ là còn thiếu tiền.”
Cố Vân Khê im lặng, lúc này người ra nước ngoài đãi vàng rất nhiều, đều trông cậy vào làm công kiếm nhiều tiền.
Đợt ra nước ngoài này rất thịnh hành, bọn họ cảm thấy nước ngoài khắp nơi đều là vàng.
Nhưng trước khi ra nước ngoài, phải đóng trước một khoản phí lao động, còn phải xoay sở một khoản sinh hoạt phí.
“Bao nhiêu?”
“Ba ngàn sáu trăm đồng.”
Khương Nghị hít một hơi khí lạnh, "Giá này cũng quá đắt đi, căn nhà này vừa cũ vừa rách, đã bao nhiêu năm rồi, tôi thấy sắp đổ rồi, không có lời.”
Cố Hải Triều cũng ngại đắt, không đáng số tiền này.
Cố Vân Khê nói một câu, "Hai ngàn.”
Chủ nhà:......một đao ác độc, thật hung ác.
Hai bên cò kè mặc cả, cuối cùng nói tới ba ngàn đồng.
Chủ nhà cần dùng tiền gấp, "Những đồ dùng này nếu mọi người muốn, chốt một giá, năm trăm.”
Đồ dùng trong nhà cũng rất cũ, Cố Vân Khê không cần, chủ nhà đành phải bán như phế phẩm, ông ta đề xuất hy vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606466/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.