Cố lão thái ngao một tiếng khóc lên, "Con cháu bất hiếu, kiếm tiền trốn đi ăn ngon uống ngon, lại không biết hiếu kính trưởng bối, tụi mày như vậy là bất hiếu, nhà ai dám gả, nhà ai dám cưới?"
Cố Hải Triều không khỏi nở nụ cười, nhảy ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này, mới phát hiện thế giới lớn như vậy, ở thời đại này hai loại tư duy mới cũ kịch liệt va chạm.
Bất tri bất giác, thế giới này trở nên xốc nổi, tất cả đều hướng về tiền.
Cho dù thanh danh tốt cũng không quan trọng bằng tiền, chỉ cần ngươi có tiền, còn sợ không lấy được người tốt?
“Tôi không quan trọng, dù sao tôi cũng không định kết hôn sớm, hơn nữa, em trai em gái còn nhỏ, nói chuyện kết hôn quá sớm, bọn họ chỉ cần thi lên đại học, tất cả đều có thể.”
Đó là thay đổi giai cấp, ai còn có thể tìm đối tượng trong cái vòng luẩn quẩn này?
Cố lão thái sợ ngây người, tiểu tử này lại dám đối xử với bà như vậy?
“Tôi muốn đi kiện tụi mày, đến nhà máy, đến cục cảnh sát, đến tòa án kiện.”
“Tố cáo đi, xem tòa án phán như thế nào, bất quá, đến lúc đó thanh danh chú hai sẽ thối.” Thái độ của Cố Hải Triều rất cứng rắn, tuyệt đối không nhận bị ép buộc nghiền ép nữa, anh chịu đủ rồi!
Anh kéo em trai em gái đi về phía nhà mình, Cố lão thái tức giận không chịu được, nhào tới ngăn cản đường đi của bọn họ, nằm xuống đất, hắng giọng khóc lóc kể lể.
Cố Hải Triều thờ ơ lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606463/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.