Cố Vân Khê gặm một miếng táo, giống như sóc con tham ăn, đây là tiếp viên trưởng đưa cho cô ăn.
"Anh viết một phần kế hoạch cho tôi, đoạn đường này đi như thế nào, mang theo ai, mang bao nhiêu tiền vốn, một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền, trên đường mang vũ khí phòng thân gì, làm sao để lẩn tránh nguy hiểm, làm sao đóng vai một lữ khách bình thường đi xe lửa, việc từng chi tiết cụ thể, càng tỉ mỉ càng tốt, tôi muốn làm đánh giá."
Khương Nghị mừng rỡ, cẩn thận từng li từng tí hỏi, "Nếu như thông qua, liền mang tôi theo?”
“Đúng vậy.”
Cố Hải Triều há miệng, nhưng lời đến miệng liền nuốt trở lại, vẫn là để về nhà hỏi lại đi.
Khương Nghị cắn đầu bút rơi vào trầm tư.
Tâm tình Cố Vân Khê tương đối khá, chuyến đi này coi như đáng giá, một cửa làm ăn này có thể làm.
Bỗng nhiên, cô vỗ đầu, "Không xong, em quên mang đặc sản, anh cả, làm sao bây giờ? Em đã đồng ý với chị hai và anh nhỏ.”
Vội quá, cô nhất thời quên mất.
Cố Hải Triều bị kích thích quá lớn, có chút mất hồn mất vía, "Không sao, sẽ không so đo những thứ này.”
Cố Vân Khê lại không cho là như vậy, làm người phải giữ chữ tín, chuyện đáp ứng sao có thể thất tín?
“Tôi có bánh gai.” Là Tề Thiệu, hắn khẽ cười nói, "Đây là đặc sản nổi tiếng nhất của Hợp Phì, dùng bí đỏ làm nguyên liệu chính, bên ngoài rắc một tầng vừng, vỏ như bánh rán, ngoài giòn trong mềm.”
Cố Vân Khê nuốt một ngụm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606455/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.