Cố Vân Khê dừng bước, nhìn gã thật sâu, được rồi, coi như không có ngốc đến nhà.
Hai người vào thư viện, Khương Nghị mượn giấy bút của người khác, trịnh trọng viết giấy vay nợ, cầu xin Cố Vân Khê nhận lấy.
Đúng, chính là cầu xin.
Năm vạn a, gã cả đời cũng không kiếm được nhiều như vậy, dùng một năm đánh cuộc cả đời, mạo hiểm này đáng giá mạo hiểm.
Cố Vân Khê mấp máy miệng, "Anh cũng biết, giấy vay nợ này vừa đưa ra, có thể sẽ hủy nửa đời sau của anh? Anh còn có cơ hội đổi ý.”
“Tôi muốn liều một phen.” Đây là câu trả lời của Khương Nghị, cơ hội chỉ có một lần, bỏ lỡ sẽ không còn nữa: “Tôi cược nhóc là người có thể tin cậy.”
Cố Vân Khê tuổi trẻ thông minh, thủ đoạn tâm kế đều có, không tính là người tốt truyền thống, nhưng cũng không phải người xấu gì.
Cô ấy có giới hạn.
Khi gã bị đánh, sẽ đứng ra giúp gã trả tiền, còn có thể mời gã ăn mì.
Để cho gã giúp đỡ làm việc, tiền cho đầy đủ, làm việc cực kỳ đại khí.
Một tiểu cô nương ném ra hơn một ngàn, ánh mắt cũng không chớp một cái, khí phách như vậy, gã chỉ thấy qua trên người Cố Khê.
Cha ruột gã có thể cho một đồng tiền tiêu vặt thì đã hết mức.
Cô là người làm chuyện lớn!
Khóe miệng Cố Vân Khê hơi nhếch lên, thu giấy nợ lại, tiện tay cất vào cặp sách. “Nếu anh chạy trốn......”
Khương Nghị âm thầm thở phào nhẹ nhõm, "Nhóc có bản lĩnh như vậy, tôi làm sao trốn được Ngũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606436/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.