Chu Ngọc Khiết ủy khuất nằm trong lòng mẹ, nước mắt lưng tròng, "Anh ấy đối với con là tình yêu đích thực, không chê con là người què.”
Hơn nữa, còn đẹp trai như vậy, còn có thể nói lời ngon tiếng ngọt, đối với người khác lãnh khốc vô tình, nhưng đối với cô thì ôn nhu săn sóc, cô có thể không động tâm sao?
Cô chỉ yêu một người đàn ông đẹp trai, thì có gì sai?
Chu Lương cũng không tin chuyện tình yêu này, hắn dám đánh cuộc, nếu như cô không phải là con gái một của Chu gia, thì tên đàn ông kia sẽ không thèm nhìn cô một cái.
“Ha ha, vậy tao sẽ đem mày gả cho nó.”
Chu Ngọc Khiết biến sắc, "Không được.”
Người đàn ông kia còn phải ngồi tù mười năm, cô cũng không muốn mang theo đứa bé chờ lâu như vậy, quá vất vả, hơn nữa, cô chịu không nổi ánh mắt khác thường của người khác.
Cô chính là đại tiểu thư của Chu gia, làm sao có thể sống thành một chuyện cười?
Cô ta không cho phép bất luận kẻ nào cười nhạo mình!
Hơn nữa, thứ cô muốn là một người đến ở rể, trong nhà chuyện lớn chuyện nhỏ do cô định đoạt, chứ không phải gả vào một gia đình bần hàn.
Chu Lương nhìn con gái tự tin lại tự ngạo, đầu đau dữ dội, khi cô còn nhỏ, bọn họ vội vàng dốc sức làm việc, trong lúc bất tri bất giác trưởng thành tính tình này, bây giờ cũng không bẻ lại được.
“Cái này không cần, cái kia không cần, vậy con nói xem làm sao bây giờ?”
Chu Ngọc Khiết từ nhỏ đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/3606430/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.