Sau khi thấy tình hình trong phòng, hai người ngoài cửa thất thần nhìn nhau, chỉ có Tiêu Linh và Ngũ Lục cùng đi vào, thậm chí còn có người không chút do dự xoay người xuống lầu.
Mạt thế đến đã nửa năm, nhân loại còn chưa bị tiêu diệt nhưng lòng người đã rét căm từ lâu.
Xán Xán đi đến bên cạnh Tần Kinh Thước, nắm tay nói với cô: "Học tỷ Thanh Thanh, em sẽ bảo vệ chị."
Tô Nhược thấy thế cũng bắt chước nắm tay rồi khoa chân múa tay trước mặt Tần Kinh Thước.
Cuối cùng Xán Xán mới chú ý tới một chuyện, cậu ta hỏi: "Không phải mắt Tô Nhược bị hỏng rồi à?"
Sao vẫn có thể bắt chước cậu chứ?
Tần Kinh Thước xoa đầu Tô Nhược, nhẹ giọng nói: "Đừng nghịch nữa."
Tô Nhược lập tức ngoan ngoãn, Tần Kinh Thước dắt tay cậu đi theo Tiêu Linh cùng Ngũ Lục vào phòng.
"Ài, học tỷ, từ từ đã, đợi em với!"
Căn phòng giống như luyện ngục, Tiêu Linh và Ngũ Lục đi trước mở đường, rất nhiều xác sống từ trong phòng bắt đầu ào ào chạy ra, bọn chúng lao về phía người sông như ong vỡ tổ. Tiếng súng mạnh mẽ vang lên, nã vào lũ zombie hết đợt này đến đợt khác, nhưng âm thanh lớn ấy lại càng thu hút thêm nhiều zombie tới. Tần Kinh Thước nghe thấy động tĩnh ai đó đang chay từ tầng trên.
Lối đi phía trước bị lũ zombie chặn cứng, không thể thấy bóng dáng Lý ca đâu nữa, viên đạn cuối cùng vừa rời khỏi nòng nhưng không còn thời gian để đổi băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-co-tao-van/2669669/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.