Giang Dư vừa vặn nhìn thấy một màn này, nháy mắt trong đầu lóe lên vô số ý nghĩ.
Là cậu cố chấp kéo Trang Liễm đi, dù giúp Trang Liễm tránh được kiếp nạn phải cưỡi ngựa dữ, song vẫn khiến cho hắn gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
- - cốt truyện không thể kiểm soát được sao? Tương lai đã định không thể thay đổi? Cho nên cậu tiếp cận Trang Liễm, vẫn sẽ chết sao?
Những ý nghĩ này như một cơn lốc thổi qua trái tim Giang Dư.
Ngựa trắng đã được trấn an, thời điểm Trang Liễm ngã xuống, huấn luyện viên đua ngựa nhanh nhẹn đỡ được hắn, đáng tiếc mắt cá chân vẫn bị trẹo, vị huấn luyện viên đua ngựa kia sợ hãi giữ lấy chân hắn, song lại bị Trang Liễm chán ghét ngăn lại, vì thế run rẩy xin lỗi, "Xin lỗi Trang thiếu, tôi..."
"..." Trang Liễm ủ rũ cau mày, cười nửa miệng liếc huấn luyện viên đua ngựa một cái, tay ấn lên mắt cá chân sưng đỏ, chậm rãi nhai nuốt hai chữ, "Trang thiếu."
Huấn luyện viên đua ngựa nghe không rõ, "Trang thiếu?"
"Trang Liễm," Giang Dư tay chân hoảng loạn ngồi xổm xuống đẩy tay Trang Liễm ra khỏi vết sưng, tiện đó cũng cởi giày hắn ra, "Cậu đừng có ấn, giơ ra tôi xem."
Mắt cá chân của Trang Liễm sưng đỏ lên, nhìn qua rất nghiêm trọng, cảm giác đau đớn đến tận xương tủy lại không làm biểu cảm của hắn biến đổi chút nào.
Giang Dư có chút không dám, đầu ngón tay ấm áp đặt lên mắt cá chân Trang Liễm có chút nóng, nâng đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-chet-som-cua-vai-chinh-van-nguoi-ghet/2903571/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.