Chương trước
Chương sau
Không đúng à, Văn Dư là đồ thừa ở Văn gia, so ra còn kém hơn Lưu Vũ Tường.
Mặc dù Lưu Vũ Tường cũng chẳng giỏi giang gì, nhưng cậu ta rất được cùng chiều ở Lưu gia. Sau này cả Lưu gia đều sẽ do cậu ta thừa kế. Sản nghiệp Lưu gia lớn như vậy, nếu được gả vào chẳng phải cả đời cơm no áo ấm, hưởng thụ giàu sang à.
Còn Văn Dư, cái gì cũng không có.
Chỉ cần so sánh ai cũng đều thấy hai người chênh lệch quá lớn.
Văn Dật Nhiên chau mày, mím môi.
Trì Tranh Tranh nghe Lưu Vũ Tường giới thiệu xong cũng không có ý tứ cự tuyệt, càng không có dấu hiện phản kháng.
Cô đây là muốn quyến rũ Lưu Vũ Tường? Cho dù đối phương đang đùa bỡn cô?
Ha, quả nhiên Trì Tranh Tranh vẫn là Trì Tranh Tranh.
Trong mắt Văn Dật Nhiên tràn đầy giễu cợt, lui trở về sau, lạnh lùng quan sát.
"Lưu Vũ Tường, anh mau thả Trì Tranh Tranh ra! Rốt cuộc anh có ý gì? Tôi nói cho anh biết, tôi không cho phép anh đụng vào một cộng tóc của cô ấy!" Văn Tư Tư nổi giận, tiến lên kéo Lưu Vũ Tường ra.
Nhưng chung quy cô vẫn là một cô gái, có kéo thế nào thì một nam nhân như Lưu Vũ Tường vẫn không nhúc nhích, còn bị anh ta vung tay đẩy ra.
Văn Tư Tư nổi cáu.
Cô không biết vì sao cô muốn ra mặt vì Trì Tranh Tranh, nhưng cô không nhìn được có người muốn khi dễ Trì Tranh Tranh, chớ nói chi người đó còn là tên khốn Lưu Vũ Tường.
"Anh buông ra!" Văn Tư Tư lại xông lên.
Trì Tranh Tranh nhìn cô ấy, giọng nói trấn định: "Văn Tư Tư, cô né ra đi."
Lời vừa dứt, Văn Tư Tư ngây người.
Văn Dật Nhiên bên cạnh ánh mắt trào phúng không chút che dấu.
Ánh mắt Trì Tranh Tranh kiên định nhìn Văn Tư Tư.
Đối diện với ánh mắt của cô ấy, Văn Tư Tư theo bản năng lui về sau.
Lưu Vũ Tường lập tức vui vẻ, áp người xuống, mặt dí sát mặt Trì Tranh Tranh, giọng nói mang theo men say và khinh bạc: "Em tên là Trì Tranh Tranh sao? Tên rất hay, anh rất thích em, vừa nhìn thấy em thì anh liền nhịn không được muốn lại gần, làm bạn gái anh đi."
"Thật?" Trì Tranh Tranh mỉm cười ngắt lời.
Cô cười khan một tiếng, Lưu Vũ Tường ngớ người, ngơ ngác nhìn cô, trong mắt mang lộ vẻ si mê.
Sao lại có người có đôi mắt đẹp như vậy?
"Đương nhiên là thật! Anh thật sự rất thích em." Hắn đưa ta lên muốn sờ mặt cô.
Nụ cười Trì Tranh Tranh thu lại, ánh mắt rét lạnh, nâng chân lên một phát đạp vào hạ bộ anh ta.
"Bịch___"
"A___"
Hai tiếng đồng thời phát ra.
Lưu Vũ Tường che lại đũng quần, miệng kêu la đầy thống khổ: "Thật là đau!!"
Những người khác toàn bộ trố mắt.
Văn Tư Tư cũng sợ ngây người.
Văn Dật Nhiên bất ngờ, ngây ngốc nhìn Trì Tranh Tranh, gương mặt trào phúng cứng đờ.
Trì Tranh Tranh nhìn người đàn ông đang che lại hạ bộ trước mặt, giọng nói mềm mại lạnh lùng: "Lưu Vũ Tường, anh hẳn không muốn ngày mai hotsearch sẽ là___Lưu thiếu gia ở quán bar trêu đùa đàn bà bị cô ta đạp tàn phế chứ?"
Cô hạ thủ không nhẹ, mặt Lưu Vũ Tường đau đớn nhăn nhó, thậm chí còn đứng không vững, đi đến cạnh bàn ngồi xuống.
"Rầm___" Mấy chai rượu trên bàn rơi xuống, mảnh vỡ văng đầy đất.
Trì Tranh Tranh mò điện thoại trong túi.
Ừ, vẫn tốt, điện thoại không xảy ra chuyện gì, cô cùng không còn tiền mua cái mới nữa.
"Ngăn cô ta lại.....không được để cô ta chạy...." Lưu Vũ Tường ôm đũng quần, thống khổ hét.
Mấy người đi theo Văn Dật Nhiên lập tức tiến lên đưa tay kéo Trì Tranh Tranh, mồm năm miệng mười___
"Trì Tranh Tranh cô động thủ làm gì?"
"Nếu Lưu thiếu gia có vẫn đề gì thì cô xong rồi!"
"Cô không thể đi, giải quyết xong thì mới có thể đi!"
"Đúng đấy, Vũ Tường để mắt cô là vinh hạnh của cô, sao cô có thể không biết tốt xấu như vậy."
....
Vỗn dĩ mối quan hệ tốt giữa cô với mấy người này không tốt bằng An Thấm Như, số còn lại là đám hồ bằng cẩu tử của Lưu Vũ Tường.
Động tĩnh quá lớn, mọi người bắt đầu vây xem.
Quản lí vội vàng chạy ra nói xin lỗi rồi giải tán đám người. Bây giờ ở đây không chỉ có đại tiểu thư nhà này mà còn có thiếu gia nhà kia, không thể để cho người khác chụp được.
Bảo an và mấy nhân viên cùng nhau ra giải quyết, trong chốc lát đã yên lặng.
Thế nên, trong quán bar hiện giờ chỉ còn đám người trong góc, quản lí để bảo an đứng cách đó không xa nhìn kỹ bọn họ, sợ bọn họ đánh nhau. Đến lúc xảy ra án mạng, quán bar ông liền xong đời.
Tiểu đánh tiểu nháo [1] thế này bọn họ không dám dính vào.
[1] ý chỉ chuyện lặt vặt nhỏ bé
Lưu Vũ Tường hơi tỉnh táo, mặc dù anh ta vẫn còn gập người nhưng cũng đã tỉnh rượu hơn phân nửa, anh ta cảm thấy vừa mất mặt vừa phẫn nộ___
"Cô dám đánh tôi? Tôi với cô chưa xong đâu!"
Lối ra của Trì Tranh Tranh bị chặn lại, cô quay lại nhìn Lưu Vũ Tường, trấn định mở miệng: "Sao anh còn chưa đi bệnh viện kiểm tra xem có bị hư không, ở đây la hét cái gì?"
___Cô đạp không nhẹ, nhưng khẳng định không đạp phế.
Trong lòng Trì Tranh Tranh hiểu rõ, nếu cô đạp phế Lưu Vũ Tường, Lưu gia sẽ giết cô.
Cho nên mặc dù hạ thủ không hề nhẹ nhưng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Tuy nhiên cô không hối hận, nếu người này còn táy máy tay chân trước mặt cô, cô nhất định sẽ đạp một cước mạnh hơn nữa.
Sắc mặt Lưu Vũ Tường khó coi, vịn bàn đứng lên.
Văn Dật Nhiên lại gần, lạnh lùng: " Lưu đại thiếu, hôm nay anh không thấy mình hơi quá đáng? Là Lưu gia các người muốn kết thông gia với em gái tôi bây giờ lại trước mặt em gái tôi trêu đùa bạn con bé? Trì Tranh Tranh là Trì gia đại tiểu thư, Lưu thiếu gia, anh như thế là ý gì?"
Thái độ của anh ta không tính là quyết tuyệt nhưng mười phần uy hiếp. Lưu gia một lần đắc tội hai nhà Văn - Trì, thì bọn họ chỉ mất nhiều hơn được.
Văn Dật Nhiên không nghĩ ra vì sao bản thân mình muốn ra mặt. Chẳng qua bây giờ trong lòng anh ta khó chịu.
Lưu - che hạ bộ - Vũ Tường ngớ người, men say của anh ta tuy rằng đã tan hơn phân nữa, đầu óc cũng đã thanh tỉnh nhưng nghe thế anh ta mờ mịt____
"Cô ta là đại tiểu thư Trì gia? Không thể nào, Trì Tranh Tranh sao có thể đẹp như vậy!"
Hiện tại anh ta đã tỉnh táo, vẫn cảm thấy Trì Tranh Tranh cực kì xinh đẹp.
Nếu không phải vẫn còn đau, anh ta rất muốn ngẩng đầu lên ngắm.
Đại tiểu thư Trì gia trong ấn tượng của hắn giống nhưu con khổng tước vậy, mặt đầy kiêu căng ngạo mạn, nghe nói cô ta cả ngày bám theo Văn Dật Nhiên, phiền hay không chứ.
Vị tiểu thư trước mặt này sao có thể là Trì Tranh Tranh?!
Văn Dật Nhiên không lên tiếng. Thú thật trong lòng anh ta cũng cảm thấy vậy. Từ sau khi xảy ra tai nạn, Trì Tranh Tranh càng ngày càng đẹp, cũng.... cùng không còn đáng ghét như trước.
"Lưu Vũ Tường, tôi nói cho anh biết, tôi nhất định sẽ kể hành động tối nay của anh cho bác cả và ông nội của anh. Tôi tuyệt đối sẽ không kết thông gia với anh!" Văn Tư Tư nghiến răng nghiến lợi nói.
Dù rằng hành động trêu ghẹo Trì Tranh Tranh tối nay của Lưu Vũ Tường là sẽ có lợi cho cô nhưng Văn Tư Tư vẫn rất phẫn nộ, cực kì muốn đánh bể đầu Lưu Vũ Tường.
Lưu Vũ Tường vốn bị gia đình nuông chiều lớn lên, thấy tất cả mọi người đều chỉ trích anh ta lại nhìn vóc người nhỏ nhắn của Trì Tranh Tranh cách đó không xa, duyên dáng yêu kiều, gương mặt dưới ánh đèn như đang tỏa sáng....
Hắn không nhịn được nói: "Văn Tư Tư, tôi không muốn kết thông gia với cô nữa, tôi thích Trì Tranh Tranh."
Lúc này anh ta không còn đau như lúc này, chống người lại gần Trì Tranh Tranh, cơ mà cú đạp lúc nãy làm anh ta không dám dựa gần, đứng cách Trì Tranh Tranh hai bước rồi dùng lại, gắt gao nhìn cô, ánh mắt suồng sã.
"Trì Tranh Tranh, anh sẽ bảo nhà anh đến nhà em bàn chuyện cưới hỏi của chúng ta!" Lưu Vũ Tường tươi cười.
Văn Dật Nhiên nắm chặt tay, muốn nói cái gì thì bị An Thấm Như nắm tay anh ta lại, mềm mại lên tiếng trước: " Lưu thiếu gia, vậy anh phải thất vọng rồi, chị Tranh Tranh đã có vị hôn phu là Văn Dư. Tình cảm bọn họ rất tốt, chị Tranh Tranh còn vì Văn Dư bỏ nhà đi chuyển đến ở với anh ta."
" Văn Dư?" Lưu Vũ Tường hiển nhiên không để người này trong mắt, khinh thường cười xùy: "Trì Tranh Tranh, anh nhất định phải cưới được em!"
Nếu như lúc nãy là anh ta thấy sắc nổi lòng tham thì bây giờ anh ta muốn Trì Tranh Tranh - người đạp anh ta một cước, khinh thường anh ta phải thuần phục anh ta.
Văn Dư?
Ha, đồ thừa Văn Dư, là một tên phế vật.
Lưu Vũ Tường vươn tay, muốn vuốt ve gương mặt trắng nõn của Trì Tranh Tranh.
Chân Trì Tranh Tranh giơ lên chuẩn bị đạp anh ta thêm một cước nữa.
Đừng nói có muốn cưới hay không Trì Tranh Tranh cũng không quan tâm, chỉ cần cô không muốn, Trì gia còn ép cô được hay sao?
Bây giờ là thời kỳ khoa học kỹ thuật, chẳng còn cái gì mà lệnh cha mẹ rồi bà mai mối nữa.
Hiện nay có những người sở dĩ còn nghe lời cha mẹ liên hôn nếu không vì tình thân thì cũng vì lợi ích, còn hầu hết đều là tự do yêu đương, kết hôn.
Cô không cần tình thân của Trì gia, cùng không vì lợi ích của Trì gia thì ai có thể cưỡng bách cô?
Cô nhếch môi, ánh mắt sắc bén.
Cô định sau khi đạp hắn thêm cước nữa sẽ báo cảnh sát, cô không tin làm đến như thế thì mấy người này sẽ còn cản cô.
Tuy nhiên khi chân cô vừa đạp ra thì bị tay của Lưu Vũ Tường bắt được.
Bàn tay khớp xương rõ ràng, nhìn rất đẹp mắt, cũng rất có lực, bàn tay nắm chân cô của Lưu Vũ Tường dùng sức, hơi trắng bệch.
"A a a! Đau! Buông!!" Lưu Vũ Tường kêu thảm thiết.
"Không nên duỗi móng vuốt, còn đưa tới nữa tôi chặt tay cậu." Giọng nói lạnh như băng mang hai phần nguy hiểm đe dọa.
____là Văn Dư!
Trì Tranh Tranh không hay biết lúc cô nhìn thấy Văn Dư thì đôi mắt sáng lên.
" Trì Tranh Tranh là vị hôn thê của tôi." Giọng nói Văn Dư âm lãnh.
Tay Văn Dư tiếp tục dùng sức, đồng thời kéo tay Lưu Vũ Tường ra sau, Lưu Vũ Tường gào thét sau đó Văn Dư vật anh ta lên đất.
"Rắc rắc!"
"A___" Lưu Vũ Tường hét thảm thiết hơn.
Nếu như lúc nãy Trì Tranh Tranh đạp cước kia khiến Lưu Vũ Tường đau choáng váng thì Văn Dư bẻ tay anh ta khiến anh ta đau đến nỗi không còn sức để hét.
Hắn nằm trên đất, ôm tay khó thở gào thét, không khống chế được mà lăn lộn trên đất, trán toát mồ hôi, giãy giụa.
Nhưng Văn Dư vẫn chưa buông tha anh ta, nhấc chân lên.
Anh vẫn còn mặc âu phục giày da, âm thanh giày da khẽ giẫm lên bàn tay của Lưu Vũ Tường.
" Văn Dư, anh làm gì vậy?!" sắc mặt Văn Dật Nhiên đột nhiên thay đổi.
Đúng là anh không ưa Lưu Vũ Tường nhưng xuống tay nặng thế này Lưu gia sẽ chịu để yên cho bọn họ sao?!
Văn Dư không để ý anh ta, cũng không quay đầu nhìn, chỉ dùng đôi mắt nhìn người chết nhìn Lưu Vũ Tường, dưới chân hơi dùng sức.
"A___aa___" Lưu Vũ Tường lại đổi tiếng gào thét.
"Còn muốn cưới Trì Tranh Tranh không?" Văn Dư hỏi, giọng nói khàn khàn, rõ ràng trấn định, lại khiến cho người khác lạnh sống lưng.
Gương mặt xinh đẹp như vậy, giờ phút này giống như tu la tràng, ngập tràn sát khí.
Lưu Vũ Tường đau đến nỗi không thốt nên lời.
Văn Dư mặt không biến sắc đạp mạnh thêm chút nữa.
"A___" Lưu Vũ Tường điên cuồng lắc đầu, vừa khóc vừa khó khăn phát ra âm thanh yếu ớt cầu xin: "Không, không dám___"
Lúc này Văn Dư mới thả chân.
Anh ngẩng đầu nhìn Trì Tranh Tranh, lúc này cô giống như những người khác trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn anh.
Hành động vừa rồi của Văn Dư làm mọi người sợ ngây người, thậm chí không ai can đảm ra cản anh lại.
Trì Tranh Tranh cũng không cản.
Văn Dư thấy ánh mắt cô đờ đẫn, trong lòng hơi bối rối.
Lúc anh nghe Lưu Vũ Tường nói muốn kết hôn với Trì Tranh Tranh, lại nhìn hắn chặn chân Trì Tranh Tranh, lúc ấy Văn Dư bùng nổ.
Bây giờ anh lấy lại tinh thần cảm thấy hơi bối rối.
Trì Tranh Tranh.....có sợ hành động vừa rồi của anh không? Cô sẽ sợ anh? Sẽ cảm thấy anh quá tàn nhẫn độc ác?
Dẫu gì cô cũng là một người nhát gan.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.