Đôi mắt Đinh Di Quân đỏ lên, mở miệng lẩm bẩm, kể lại lời khuyên giải của bà cho Trì Chu Thần. Nói một hồi, âm thanh ngày càng nhỏ dần. Ở trước mặt bà, sắc mặt Trì Chu Thần dần trở nên khó coi, mặt đen như đít nồi. Mẹ của cậu thế mà muốn Trì Tranh Tranh và An Thấm Như làm hòa?! "Chu Thần, mẹ thật sự đã sai rồi sao? Nhưng mẹ cũng vì muốn tốt cho Tranh Tranh thôi." Đinh Di Quân nhịn không được trong lòng có chút dao động, nhưng bà lại không biết bản thân mình sai chỗ nào. Trì Chu Thần hít một ngụm khí thật sau, sau đó lại thở ra, giọng nói khàn khàn vang lên ___ "Me, nếu có một ngày ba mang một người phụ nữ khác trở về, sau đó bọn con muốn vì gia đình hòa thuận nên muốn mẹ và tiểu tam sống chung hòa thuận dưới một mái nhà thì sao?" Cơ thể Đinh Di Quân run lên, cả khuôn mặt dần trở nên trắng bệch. Sắc mặt Trì Chu Thần cũng không đẹp mấy. Cậu đột nhiên nghĩ đến những chuyện trong quá khứ. Trong ấn tượng của cậu, Trì Tranh Tranh rất đáng ghét, vừa ngu xuẩn lại phiền toái, cậu thường thấy chị họ Thấm Như ở nhà khóc nức nở, mẹ cũng tức giận đến tái cả mặt. Những lúc như thế này, cậu và ba đều khó có thể có thái độ tốt với Trì Tranh Tranh, họ luôn có chung suy nghĩ___ Haiz, Trì Tranh Tranh lại gây sự nữa rồi, tại sao con bé / chị ta lại thích gây chuyện như vậy? [ Mình để dấu " / " là do nó vừa là suy nghĩ của Trì Chu Thần và Trì Ngạn. ] Cô luôn la hét bất bình, nói bọn họ không để ý đến cô, nói bọn họ đối với cô không tốt. Vì thế, bọn họ không có kiên nhẫn để truy cứu rốt cuộc vì sao cô lại tức giận đến như vậy, rồi vì sao cô lại làm An Thấm Như và Đinh Di Quân không vui. Hôm nay Trì Chu Thần tự vấn, đột nhiên trong lòng cậu ta hơi khó chịu. Đối với lời nói của Đinh Di Quân, chính bản thân cậu nghe cũng không vui, Trì Tranh Tranh tức giận cũng là lẽ đương nhiên, điều này không phải là do chị ta sai. Thế trước kia thì sao? Thật sự mỗi lần đều do Trì Tranh Tranh sai sao? "Con về phòng trước." Trì Chu Thần nói xong, bước chân hoảng loạn đi về phòng. Ngay bây giờ, trong lòng cậu ta cực kì rối loạn. Mà trong phòng khách, sắc mặt Đinh Di Quân trắng bệch, suy sụp ngồi xuống ghế, hai mắt vô thần. Câu hỏi của Trì Chu Thần, nó như một đòn cảnh tỉnh bà. Nếu thật sau này có một ngày Trì Ngạn mang người phụ nữ khác trở về, sau đó bảo bà sống hòa thuận với người đó thì bà sẽ điên mất. Bà đối với An Thấm Như có chút cảm tình, cho nên rất nhiều chuyện, bà rất khó để có thể ghét cô ta hay trách móc cô ta, nhưng nếu đứng ở góc độ của Tranh Tranh.... Nếu bà khuyên giải như thế, điều đó thật sự là tốt cho cô sao? Cho nên...là bà sai rồi sao? _ Văn Tư Tư đang ở trong nhà nấu cháo điện thoại với hội chị em, nội dung cuộc trò chuyện chủ yếu là chửi rủa. Tất nhiên một người có thể bị mắng là____ Trì Tranh Tranh! Mấy chị em ngồi chửi rủa cùng cô ta một hồi lâu, chờ cô ta vui vẻ thì người bên kia điện thoại mới hỏi: "Tư Tư, hôm nay vì sao cô lại ghét Trì Tranh Tranh như vậy? Cô ta chọc gì cô sao?" Văn Tư Tư nghẹn lại. Chuyện tối hôm qua và sáng hôm nay, một chữ cô ta cũng không muốn kể. Im lặng một lúc, cô trực tiếp chửi rủa: "Trì Tranh Tranh là cái đồ chó má, đầu óc úng nước, đáng đời cô ta...." Lại một hồi thóa mạ Trì Tranh Tranh, mắng đến sảng khoái, sau đó cúp điện thoại. Quả nhiên, mắng Trì Tranh Tranh đúng là làm người ta thoải mái. Cô ta vừa hẹn đám chị em, chọn thời gian thích hợp sau đó cùng nhau dạy dỗ Trì Tranh Tranh! Văn Tư Tư thoải mãi nghĩ, tối hôm qua tức giận, sáng nay lại nghẹn khuất, cuối cùng cũng hết. "Cốc cốc cốc." Lúc này, có người gõ cửa. "Là ai thế?" Lúc này dì giúp việc thì ở trong phòng bếp, tâm tình Văn Tư Tư không tồi nên đứng lên đi mở cửa. Vừa mở cửa, Văn Tư Tư liền sửng sốt. Trước cửa, Trì Tranh Tranh sắc mặt khó coi. Ngay lúc đó, phản ứng đầu tiên của Văn Tư Tư là chột dạ ___ Đệt! Cô ta không phải là người tai thính, biết cô đang chửi cô ta chứ?! Văn Tư Tư nhịn không được lùi về sua hai bước, miệng hơi há: "Cô, cô đừng xằng bậy.......tôi, tôi....." Trì Tranh Tranh: "Đi dạo phố không?" Nếu tâm trạng của con gái không tốt thì làm sao bây giờ? Tất nhiên là mua sắm và ăn uống! Văn Tư Tư: "??? Con mẹ nó, cô điên rồi?" Muốn đi dạo phố với tôi?! "Không dám?" "Ai nói tôi không dám!" "Vậy đi thôi, nhớ mang theo thẻ ngân hàng." Văn Tư Tư: "....." _ Hai người đứng trên đường đi bộ. Tâm trạng Trì Tranh Tranh không tốt lắm, cả khuôn mặt đen sì. Văn Tư Tư liếc nhìn cô một cái, hùng hùng hổ hổ nói: "Trì Tranh Tranh, từ khi nào mà cô trở nên nghèo kiết xác như vậy. Còn mặc bộ quần áo nát này chạy loạn khắp nơi, hơn nữa đây là chỗ nào? Sao cô có thể đưa tôi đến địa phương như thế này!" Thật ra cô áo lông trên người Trì Tranh Tranh bị giãn ra cũng không phải xấu, ngược lại rất có cá tính. Nếu không phải người nào biết thì tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng là do quần áo bị xé hỏng, ngược lại còn cảm thấy rất thu hút. Nhưng Văn Tư Tư sẽ thừa nhận sao? Đương nhiên sẽ không! Cô chỉ biết tóm được điểm này liền có thể chế nhạo Trì Tranh Tranh. "Câm miệng của cô lại!" Trì Tranh Tranh xem thường. Sau khi mang Văn Tư Tư đến đây, cô liền hối hận. Đời trước cô cũng có bạn thân. Tâm trạng không vui thì cùng bạn thân ra ngoài chơi. Nhưng thế này quá xa lạ đối với cô, nên cô chỉ có thể nghĩ ra là mang Văn Tư Tư cùng đi. Nhưng vừa đến nơi, cô liền bắt đầu hối hận, cảm thấy không bằng chính mình đi một mình.... "Cô ___" Trì Tranh Tranh: "Nếu không thì cô trở về đi." Cô nói lời này cực kì nghiêm túc, cũng rất thiệt tình. Văn Tư Tư: "??? " Cô ta giận tím mặt: "Mẹ nó, Trì Tranh Tranh, cô chơi tôi?! Cô muốn chơi tôi à, cô kêu tôi đi thì tôi phải đi, cô kêu tôi về thì tôi phải về?!" "Vậy cô muốn như thế nào?" "Hôm nay tôi nhất định phải đi theo cô, tôi muốn nhìn xem rốt cuộc ô muốn làm gì!" Văn Tư Tư tức giận. Trì Tranh Tranh: ".......Cô vui là được." Dứt câu, cô mở phần mềm mua vé ra, sau đó bắt đầu mua vé " Trốn thoát khỏi mật thất" Một lúc sau, Văn Tư Tư cũng mua một vé. _ "Loại trò chơi này 800 năm rồi cũng không còn ai chơi nữa rồi, Trì Tranh Tranh cô thật ấu trĩ nha. Tâm trạng không tốt thì đi quán bar, hộp đêm, đến chỗ như thế này, cô thật đúng là...." Văn Tư Tư hùng hổ đi theo sau. Trì Tranh Tranh không nói chuyện, Văn Tư Tư biểu lộ bộ dáng khinh thường, cô cho rằng cô rất có kinh nghiệm, nhưng không ai nói cho cô ta biết ___ Đây là Trốn thoát khỏi mật thất phiên bản kinh dị. Lá gan cô rất nhỏ, nhưng cho dù tâm trạng không tốt cũng không muốn đi nhà ma hay mấy địa điểm như thế này, dọa một phát tâm trạng liền tốt. Một người đương nhiên cô không dám chơi, nhưng nhiều người đồng hành thì Trì Tranh Tranh mới dám chơi ở nơi như thế này. Tuy nhiên, lần này cô thật không ngờ...... Con mẹ nó, Văn Tư Tư chính là miệng quạ đen!! "A a a a a!! Đây là cái gì?!!" "Trì Tranh Tranh! Mẹ nó, cô ở đâu?!" "Vì sao cô lại mang tôi đến chỗ này?! Tôi muốn giết cô Trì Tranh Tranh!!" " Trì Tranh Tranh! Cô đâu rồi?!" ..... Toàn bộ hành trình Văn Tư Tư rống như quỷ. Trì - bị nắm chặt tay - Tranh Tranh: "....." "Cô nhỏ giọng chút!!!" Trì Tranh Tranh hét vào mặt cô nàng. Đại khái là do chỗ hai người quá ồn ào nên hấp dẫn không ít NPC đến. Một luồng ánh sáng xẹt qua, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người áo trắng___ Trì Tranh Tranh: "A a a a a!!!" Văn Tư Tư: "A a a a a a má ơi!!!" Hai người ôm nhau thành một cục, run bần bật, hơn nữa còn điên cuồng hét chói tai. Thật là đáng sợ! _ Hai người gần như là bị dọa hồn bay phách lạc xong thì mới trở ra. Mặt Văn Tư Tư trắng bệch, nước mắt còn dính đầy trên mặt: "Trì, Tranh, Tranh, nấc, tôi, cô, tôi sẽ không để yên...." Trì Tranh Tranh cũng bị dọa tái mặt, cô cầm chai nước, ngồi xổm dưới đất, trong đầu dường như trống rỗng. Cả hai không tự ra ngoài mà là dựa vào người qua đường khác, còn các cô chủ yếu chỉ là hét, biến mật thất thành nhà ma. Nhưng không thể nói, tâm tình của cô tốt hơn nhiều. Nỗi phiền muộn trong lòng cô tan biến theo tiếng la hét. Văn Tư Tư vừa nấc vừa nói: "Trì Tranh Tranh, cô hét thật khó nghe." Trì Tranh Tranh nhìn cô nàng, lần đâu tiên cô thấy cô nàng khá thuận mắt, vì thế nhướng mày: "Cho nên cô cảm thấy cô hét rất dễ nghe? Là ai ôm tôi không buông tay?" Văn Tư Tư: "....." Nghĩ đến vừa rồi, mặt cô nàng đỏ bừng, không biết vì tức giận hay xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi: "Trì Tranh Tranh, cô cố ý!" "Đúng vậy, là tôi cố ý. Nhìn cô thảm như vậy, tâm trạng của tôi liền tốt." Trì Tranh Tranh mỉm cười, nói rất thiếu đánh. Văn Tư Tư: "???" Cô ta hít sâu một hơi: "Trì Tranh Tranh! tôi muốn giết cô!!" Lời này Trì Tranh Tranh nghe quá nhiều cũng thành quen, đưa chai nước cho cô nàng: "Uống nước đi." "Không cần!" Văn Tư Tư theo bản năng cự tuyệt. Nhưng ngay sau đó, cô ta liền cảm nhận được cổ họng có hơi khô khốc. ___La hét lâu như vậy, cổ họng đã sớm khó chịu, cô ta cần uống nước. Tuy nhiên, sau khi cô ta từ chối, Trì Tranh Tranh đã nhanh chóng lấy nước lại, nhấp một ngụm, không nói thêm câu nào là sẽ đưa cho cô ta. Văn Tư Tư: "......" Trầm tư một lúc, hùng hổ quyết định tự mình đi mua nước. Nhưng vừa nhất chân đi, dưới chân lập tức mềm nhũn, ngã xuống đất! Ngay lập tức mặt Văn Tư Tư đỏ bừng! Trì Tranh Tranh cũng bất ngờ. Cô nàng sợ hãi đến như vậy? Nhưng sau đó, cô nhạy cảm phát hiện có điểm không đúng, bước lên hai bước, giơ tay muốn sờ trán Văn Tư Tư. Văn Tư Tư giãy giụa, rít gào: "Cô làm gì đó?!" Tuy nhiên, chân tay cô ta rụng rời, nên không thể đẩy người ra được. Trì Tranh Tranh sờ trán cô nàng, sau đó mày nhíu chặt: "Cô phát sốt." Rất nóng, nhiệt độ rất cao. Văn Tư Tư còn đang chuẩn bị mắng cô, nghe thế thì sửng sốt. Phát sốt? Trách không được lúc này mình cảm thấy uể oải, ngay cả cãi với Trì Tranh Tranh cũng không còn sức.... Trì Tranh Tranh kéo cô lên, mi tâm vẫn luôn nhíu chặt, trong mắt hiện rõ vài phần lo lắng: "Đi, chúng ta đi bệnh viện." Người là cô mang đến, đang sốt lại bị dọa một hồi, mới trở nên nghiêm trọng như vậy. Trong lòng Trì Tranh Tranh rất áy náy. "Đừng đụng vào tôi, tôi không cần cô quản!" Văn Tư Tư tiếp tục ngoan cố. Cô ta lấy di động ra gọi cho Văn Dật Nhiên ____ "Anh Dật Nhiên, em đang ở phố đi bộ, anh lại đây đón em đi, em...." Trì Tranh Tranh ở bên cạnh cau mày: "Trì Tranh Tranh, trước đi bệnh viện đã." Văn Dật Nhiên ở đầu bên kia điện thoại đang chuẩn bị dò hỏi Văn Tư Tư thì nghe được giọng nói của Trì Tranh Tranh, lông mày lập tức chau lại, lạnh lùng nói: "Anh không phải đã nói em không cần đưa Trì Tranh Tranh đến trước mặt anh rồi sao? Em có phải đang làm chuyện xấu hay không?!" "Không phải, anh Dật Nhiên...." Văn Tư Tư muốn nói do cô phát sốt. Văn Dật Nhiên đánh gãy lời cô ta: "Em nói cho Trì Tranh Tranh biết, hai chúng ta đã giải trừ hôn ước, anh chỉ thích An Thấm Như, cô ta đừng nổi lên tâm tư gì!" "Bíp bíp bíp ___" rất nhanh điện thoại truyền đến âm thanh cúp máy. Văn Tư Tư mở to hai mắt, tức giận quăng điện thoại xuống đường. "Em gái này, người khác đều đang nhìn cô, cô có muốn đứng lên hay không? Vốn đã không thông minh, nếu còn chậm trễ, sau này không chừng cô bị nóng thành cô ngốc thì sao?" Trì Tranh Tranh duỗi tay kéo cô ta đứng lên. Lần này Văn Tư Tư không cự tuyệt, người khác đều đang nhìn cô, cô còn đang ngồi trên mặt đất, đúng là có chút......mất mặt. Nhưng tới khi cô ta ngồi dậy, Văn Tư Tư chống tay lên đèn bên cạnh, hất tay Trì Tranh Tranh: "Tôi không cần cô lo cho tôi, tôi tự lo!" Nghĩ đến vừa nãy Văn Dật Nhiên cúp máy cô ta, lại nghĩ đến bộ dáng mất mặt của mình bị Trì Tranh Tranh nhìn thấy..... Cả người Văn Tư Tư đều không tốt, hơn còn khó chịu vì sốt cao, thế mà cô ta bật khóc. Trì Tranh Tranh: "....." Cô thật bội phục nha đầu này. Một lần nữa cô thật sự quá hối hận, vì sao lại mang cô nàng đến đây?! Lần sau, nhất định lần sau cô tuyệt đối không đi tìm Văn Tư Tư!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]