Chương trước
Chương sau
Nhưng mà Vinh Tình bị nhắc nhở mới chợt nhận ra. Hiện tại anh rất lợi hại mà! Vinh Tình nhìn lướt qua một vòng trên mặt đất, cực kỳ lãnh khốc.
"Lâm Kích, là ai đã chuốc rượu cậu?"
Papa sẽ nhớ kỹ đám người này, làm chết bọn họ!
Nói đến cái này, Vinh Tình liền nhớ tới cốt truyện nguyên tác. Ánh mắt anh như đao nhìn chằm chằm Tiêu Tử Kỳ đã bị mình đá qua một bên, sải bước đi tới.
"Chuyện này có phải là do tên này làm không?"
Vinh Tình chỉ vào Tiêu Tử Kỳ nằm trên mặt đất, gương mặt đầy vẻ tức giận, hệt như một con sói đang giương nanh vuốt.
Tiểu chó săn của anh!
Anh còn chưa được động một đầu ngón tay vào đâu!
Vậy mà tên bạch liên hoa này dám quấy phá!
".... Chính là tên đó."
Một giọng nữ truyền đến từ trong góc, mọi người đều quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi lấy cái áo khoác che nửa người trên ra, cẩn thận đứng lên giải thích.
"Tôi, tôi sợ uống nhiều sẽ xảy ra chuyện nên giả say...."
Vinh Tình nhìn cô chằm chằm. Cô gái có chút sợ hãi co rúm lại nhưng lúc khóe mắt nhìn thoáng qua Lâm Kích, lại dũng cảm nói.
"Vừa rồi lúc tôi đi vệ sinh, thật ra có nghe được Tiêu Tử Kỳ gọi điện thoại cho người khác."
Vẻ mặt Vinh Tình dần trở nên quỷ dị. Không phải chứ, em gái chẳng lẽ em là nam giả nữ? Hay bạch liên hoa thật ra là nữ giả nam?
Dáng vẻ này của hai người không thể nào đi chung một cái nhà vệ sinh đâu nhỉ?
Cô gái chắc cũng nhận thấy lời nói của mình dễ dàng làm người khác hiểu lầm nên nhanh chóng giải thích, "Chỗ này có hai cái nhà vệ sinh!"
Cô không có biến thái!
Vinh Tình thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó anh bỗng phản ứng lại.
"Tên đó gọi điện thoại nói gì?"
Cô gái lấy hết can đảm nhìn Tiêu Tử Kỳ say như chết trên mặt đất, đáy mắt hiện lên một chút chán ghét.
"Tôi không nghe rõ lắm, nhưng cậu ấy có nói mấy lời 'chuốc say Lâm Kích', 'phòng', 'mang người qua'."
Mấy lời này còn không tính, "Còn có cậu ấy vẫn luôn nhằm vào anh Lâm, cổ vũ mọi người chuốc rượu anh Lâm!"
Chỉ là không nghĩ tới lại bị phản tác dụng lại!
"Cô ấy nói đúng không?"
Vinh Tình không lập tức tin tưởng, quay đầu nhìn Lâm Kích. Anh muốn chính miệng tiểu chó săn nói cho anh!
Lâm Kích hơi chần chờ.
Vinh Tình trừng mắt nhìn cậu. Đôi mắt luôn tràn đầy ý cười cùng vui vẻ lúc trước giờ lại tràn đầy phẫn nộ và lo lắng.
Vinh Tình đang lo lắng cho mình, giận dữ vì mình.
Ý nghĩ như vậy quá động lòng người rồi.
Lâm Kích nghĩ.
Cậu hơi há miệng, cuối cùng cũng không nói chuyện chỉ là nhẹ nhàng gật đầu. Không sai, Tiêu Tử Kỳ có mưu đồ gây rối cậu. Cho dù là, cậu đã sớm phát hiện ra cũng đã giải quyết xong.
"Má!"
Vinh Tình lần này thật sự giận dữ!
Cái tên bạch liên hoa này cũng quá hèn hạ rồi! Loại thủ đoạn hạ lưu này mà cũng dám dùng, sao gã có thể không biết xấu hổ như vậy!
Vinh Tình miễn cưỡng nói cảm ơn với cô gái kia, còn nói cô nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này. Cô gái nhìn thoáng qua Lâm Kích vẫn còn đứng, còn có hai trợ lý kia, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô thật sự rất thích Lâm Kích, cậu ấy không xảy ra việc gì thật sự quá tốt rồi. Cô vội vàng đánh thức bạn mình sau đó nhanh chân rời khỏi nơi thị phi này.
Vinh Tình quay đầu lại, thấy người nằm tứ tung ngang dọc đầy đất, anh nhịn không được lại nhớ tới lý do những người này vì sao lại say thành như vậy.
Càng nghĩ càng giận!
Vinh Tình đi đến trước mặt Tiêu Tử Kỳ đã nằm xuống, rất muốn đạp gã một cái. Nhưng mà, anh vẫn cố gắng kìm nén loại xúc động bạo lực này.
Cá mập cắn người là phạm pháp! Dù anh có là bá tổng đi nữa thì cũng không thể vi phạm tư tưởng hài hòa của xã hội chủ nghĩa được!
Nhưng mà!
Vinh Tình âm u nghĩ.
Papa là người có học thức, chỉ nói đạo lý không dùng bạo lực!
Bởi vì papa có ý tưởng tốt hơn!
Giây tiếp theo, anh lấy điện thoại trên người Tiêu Tử Kỳ ra, dùng vân tay của gã mở khóa.
Cậu không phải muốn gài bẫy người khác sao! Papa cho cậu nếm thử hậu quả từ mưu kế độc ác đó của cậu!
Vinh Tình nhanh chóng tìm được tin nhắn mới gửi gần đây. Trong đó số phòng, còn có từ ngữ mang theo chút ám chỉ.
Anh cười lạnh một tiếng. Anh bắt đầu gọi điện thoại cho công ty bảo an thường dùng thuê hai người.
"Hai người các anh tới đây cứ trực tiếp đưa người đến số phòng khách sạn này đi!"
Anh muốn cho bạch liên hoa tự nhận lấy hậu quả xấu! Làm nhiều chuyện xấu như vậy, không sợ có ngày gặp báo ứng à!
Hành động của anh như nước chảy mây trôi làm Tiểu Tình và A Lương xem đến ngây người. Hai người yên lặng lui về sau vài bước. A Lương dùng ánh mắt ám chỉ Tiểu Tinh.
Thấy không? Về sau đừng có ngốc nghếch ăn thức ăn cho chó của Vinh tổng và anh Lâm nữa, mạng nhỏ quan trọng hơn.
Tiểu Tinh nhận được ý tứ của hắn, rụt cổ. Cô, cô về sau đảm bảo sẽ không làm nữa!
Vinh tổng thật là bá đạo!
Đáng sợ!
Thật sự quá đáng sợ!
Lâm Kích không biết được tâm tư của nhóm trợ lý. Cậu ngẩn người nhìn dáng vẻ này của Vinh Tình. Cậu biết thân phận của Vinh Tình, cũng đã thấy qua dáng vẻ lạnh lùng của hắn. Nhưng đó là lúc cậu và Vinh Tình chưa có liên hệ gì.
Khi đó sự thâm tình của Vinh Tình đều dành cho Tiêu Tử Kỳ. Mà hiện tại, phần ôn nhu cùng thâm tình này hình như đều thuộc về cậu hết.
Lâm Kích bỗng nhiên nhìn tay mình, chậm rãi giơ ra.
"Vinh Tình, tôi mệt, mang tôi về nhà được không?"
Vẻ mặt lạnh lùng vừa rồi của Vinh Tình lập tức bị đánh vỡ, anh chạy như bay lại đây.
Quả nhiên tiểu chó săn vẫn cảm thấy mệt mỏi! Có phải vừa rồi anh không kiểm tra đủ cẩn thận, tiểu chó săn bị nội thương sao?
"Cậu không sao chứ? Nếu không chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút đi?"
Nếu tiểu chó săn chủ động nói mệt, vậy nhất định là rất mệt mỏi!
Anh vừa nói vừa nhìn Lâm Kích đang giơ tay ra. Trong đầu Vinh Tình bỗng nghĩ đến một ý nghĩ kì quái.
Ngón tay của Lâm Kích khá dài.
Ừm, ngón áp út cũng dài, trông rất đẹp mắt. Nhưng chỉ là, anh cảm thấy có chút trống trải.
Bàn tay Lâm Kích giơ ra cũng không rút lại, gương mặt hơi nóng lên.
Cậu kiên định nói lại lần nữa, "Tôi muốn nghỉ ngơi, tôi mệt."
Anh rể có nói, phải từng bước dẫn người đi vào trong bố trí của mình. Hiện tại cậu hy vọng Vinh Tình sẽ từng bước đi đến trong lòng bàn tay của mình.
Vinh Tình thấy cậu lặp lại, lập tức cảm thấy đau lòng.
Tiểu chó săn nhất định rất mệt rồi! Nhìn bộ dáng đáng thương muốn được an ủi này của cậu ấy đi!
Anh không chút nghĩ ngợi, nắm lấy tay Lâm Kích.
"Tôi đưa cậu đi nghỉ ngơi, tôi có một căn chung cư ở gần đây."
Anh dẫn Lâm Kích đi. Trong lúc bước ra, anh 'không cẩn thận' đá hai con ma men đang nằm trên đất.
"Hai người các cậu." Vinh Tình ra hiệu cho hai trợ lý đánh rắm không thành, "Những người này giao cho hai người xử lý."
Anh dùng ánh mắt dò hỏi nhưng lại làm người khác không thể kháng cự đảo qua hai người, A Lương cùng Tiểu Tinh cùng nhau gật đầu.
Vinh Tình lúc này mới 'trộm' Lâm Kích ra ngoài, hoàn toàn không quấy rầy đến bất kì người nào. Quá trình quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn được.
Tiểu Tinh liếc A Lương, hai người bắt đầu hành động. Bọn họ thật sự có chút tò mò Lâm Kích đã làm cách nào hạ được tảng băng lạnh này vậy, mấy người nằm tứ tung ngang dọc có nam có nữ, nếu như bị người khác chụp được không chừng sẽ lên trang nhất.
A Lương gọi đám người dậy, còn rất săn sóc gọi xe đến cho đám người này về. Còn tiền xe ai trả lúc bọn họ về? Làm sao hắn quản nhiều được như vậy.
Mà một bên khác, hai gã đàn ông to lớn nhanh chóng đưa người tới khách sạn được chỉ định. Động tác của của bọn họ lão luyện, giả bộ như ba người uống say loạng choạng đi vào thang máy, hoàn toàn tránh được camera.
Đưa người tới phòng được chỉ định, hai gã đàn ông to lớn lập tức vỗ tay nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Còn Tiêu Tử Kỳ say khướt sẽ xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ là người được thuê, cũng không biết được nhiều như vậy.
Bởi vì lo lắng tiểu chó săn ngất xỉu, Vinh Tình không chút suy nghĩ trực tiếp chạy xe đến chung cư gần đó. Lâm Kích ngoan ngoãn đi theo anh vào thang máy, lại ngoan ngoãn nghe theo anh mang kính râm và khẩu trang kín mít, bảo đảm dù có theo dõi cẩn thận cũng không biết không biết cậu là ai.
Thẳng đến khi ngón tay ấn được khóa cửa, Vinh Tình mới chậm chạp phản ứng lại. Hình như anh mới vừa mua một đống đồ chơi.
"Không đi vào sao?"
Lâm Kích nghiêng đầu tò mò nhìn anh, mi mắt cậu cong cong, trong thắc mắc còn mang theo tươi cười. Vinh Tình đối diện với cậu ba giây, lập tức bại trận.
Anh đã nhét hết vào tủ quần áo, tiểu chó săn chỉ tới nghỉ ngơi một chút hẳn là sẽ không thấy.... Nhỉ?
Vinh Tình đẩy cửa đi vào, tiện tay lấy ra một đôi dép lê cho Lâm Kích.
"Bình thường tôi không hay đến đây, nhưng mà chỗ này cũng an tĩnh, cậu vào phòng ngủ nghỉ ngơi đi."
A, hình như không đúng lắm. Vinh Tình nghiêng đầu qua ngửi cổ áo của Lâm Kích.
"Có chút mùi, cậu đi tắm trước đi tôi tìm cái áo ngủ cho cậu."
Anh không muốn có người mang theo mùi rượu lên giường ngủ, cho dù là tiểu chó săn đẹp trai cũng không được!
Lâm Kích ngoan ngoãn gật đầu, đi vào phòng tắm.
Vinh Tình nhân cơ hội này đi vào phòng để quần áo, tính toán sắp xếp lại những cái tội ác đang để trong đó. Tuyệt đối không thể để tiểu chó săn thấy mấy thứ đó!
Chỉ là anh mua hơi nhiều. Miễn cưỡng nhét những trang sức kỳ quái đó vào ngăn kéo, Vinh Tình đau đầu nhìn đống quần áo. Sao anh lại mua nhiều như vậy?
Vinh Tình rối rắm một chút, sau đó quyết đoán lấy hết quần áo trong tủ của mình ra. Trước tiên cứ giấu hết mấy thứ này rồi nói tiếp!
"Vinh Tình, tôi không biết sử dụng phòng tắm nhà anh...."
Giọng nói đột nhiên im bặt. Sau đó là giọng nói không dám tin được của Lâm Kích truyền đến.
"Anh đang làm gì vậy?"
Xong rồi!
Vinh Tình thả tay ra, bộ đồng phục thủy thủ trên tay rơi xuống đất. Anh cứng cổ chậm rãi quay đầu lại đối mặt với đôi mắt chứa đầy gió lốc của Lâm Kích.
Vinh Tình cứng tại chỗ.
A a a a a a a!
Cử động một chút đi!
Nhanh chóng giải thích đi!
Mình sững sờ ở chỗ này làm gì!
Cử động đi!
Anh điên cuồng rít gào trong lòng nhưng ở hiện thực lại vô cùng nhỏ bé, đáng thương và bất lực. Ánh mắt nhu nhược nhìn Lâm Kích, như con mèo nhỏ đáng thương bị vận mệnh nắm lấy sau cổ.
Lâm Kích từng bước đi tới. Mỗi bước cậu đi giống như đao nhọn nhảy múa trong lòng Vinh Tình. Mỗi lần Lâm Kích càng đến gần Vinh Tình có cảm giác như trái tim của bản thân lại nhảy lên một chút.
Trong tầm mắt của anh dần dần chỉ còn lại bóng dáng to lớn tràn ngập hương vị đàn ông.
Lâm Kích dừng lại trước mặt anh. Tiếng tim đập của Vinh Tình bỗng chốc trở nên lộn xộn.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch!
Bên tai anh trừ bỏ tiếng tim đập thì không thể nghe cái gì khác. Lâm Kích chậm rãi cong lưng lại. Vinh Tình theo bản năng giơ tay lên muốn chứng minh mình trong sạch lại nghe thấy Lâm Kích mỉm cười hỏi.
"Đó là đồ tôi phải mặc lúc chụp ảnh sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.