Vinh Tình liếc nhìn tờ giấy trên đất rồi lại nhìn qua chiếc nhẫn.
Anh bỗng nhiên đưa tay che trán.
Muốn, muốn hôn mê!
Hai chân anh mềm nhũn, té cái rầm trên mặt đất.
Bên tai ngoài tiếng hít thở nặng nề ra thì chính là tiếng tim đập thình thịch.
Tiếng tim đập như sấm vang, trong đầu Vinh Tình tràn ngập dòng chữ trên tờ giấy.
Anh hít một hơi thật nhanh rồi che kín miệng mình lại!
A a a a a a a a a a!
Đây là chó săn nhỏ thần tiên gì vậy?
Em ấy cũng quá ngầu rồi!
Là em ấy sắp xếp sao? Em ấy đã tính toán hết rồi sao?
Chó săn nhỏ tâm cơ này! Em ấy vậy mà dám ám chỉ papa lấy bao lì xì đó!
Vinh Tình vừa nhớ lại hình ảnh lúc nãy thì nhiệt độ lập tức bùng cháy từ ngón chân lên tới đỉnh đầu!
Chẳng, chẳng trách lúc nãy chó săn nhỏ lại đi tới nhét bao lì xì vào trong túi áo khoác của anh!
Đầu óc Vinh Tình kêu lên vù vù.
Anh chỉ muốn không quan tâm đến hình tượng mà rít gào!
Anh muốn xuống lầu chạy vài vòng!
Anh, anh muốn!
Không xong rồi! Anh thật sự muốn lập tức gọi chó săn nhỏ quay lại!
Một chó săn nhỏ tốt như vậy sợ là không thể tìm được người thứ hai đâu!
Trói chặt! Yes! Khóa kín lại a a a a a a!
Vinh Tình chỉ cảm thấy trong ngực như có thứ gì muốn nhảy ra, nhưng mà lập tức bị dội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ba-tong-bat-coc-phao-hoi/3554934/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.