Rốt cuộc ngoài ông Tống Ngoại ra Vinh Tình cũng không xóa thành công thêm một ai khác trong danh sách.
Trên danh sách này hầu hết đều có quan hệ mật thiết với Vinh thị, hơn nữa thực lực cũng không tầm thường, là người nhất định phải giữ liên lạc.
Vinh Tình biết Vinh thị vẫn luôn có quan hệ với các nhà khác, nhưng mà không ngờ rằng.
Thế! Mà! Nhiều! Như! Vậy!
Anh bất động nằm trên ghế, linh hồn sắp bỏ nhà trốn đi rồi.
Lúc nãy anh vừa gọi điện thoại hỏi thăm từng người sau đó sắp xếp thời gian, sau khi sắp xếp xong anh mới phát hiện năm nay mình cực kỳ bận rộn!
Còn chưa bắt đầu ăn tết mà đã sắp xếp lịch đến tận ngày mười lăm tháng giêng!
Như này ai mà chịu nổi?
Tôi quá mệt rồi?
Anh bất động một lát rồi giơ tay ra sờ soạng điện thoại.
Lấy điện thoại gọi cho Lâm Kích.
"Vinh Tình?"
Giọng nói kinh ngạc của Lâm Kích truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
"Anh không bận sao?"
Cậu đã gọi điện thoại cho Vinh Tình cả một ngày nhưng lần nào cũng biểu hiện đường dây đang bận.
"Ừm...."
Vinh Tình đáp một tiếng, nhưng tay dần dần rũ xuống.
"Vinh Tình?"
Lâm Kích không nghe thấy gì nên nhẹ giọng hô hai tiếng.
Bỗng nghiên cậu nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng hít thở nhẹ.
Trong phòng không có ánh đèn, Lâm Kích cầm điện thoại đứng một lúc lâu rồi từ từ nở một nụ cười, quay lại phòng ngủ nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ba-tong-bat-coc-phao-hoi/3554932/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.