Chương trước
Chương sau
Tình anh em xã hội chủ nghĩa cái méo gì....

Hà Khiêm chỉ muốn đỡ trán.

Nhìn bề ngoài tên nhóc này có vẻ cũng không ngốc, sao lại tin tưởng vào mấy lời giải thích lừa gạt kia được?

Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt non nớt khiếp sợ của Chử Kha, y bỗng nhiên nhận ra một vấn đề.

Đứa bé này còn nhỏ.

Cho nên, có lẽ là vẫn còn rất ngây thơ?

Đã lâu lắm rồi Hà Khiêm không biết hai chữ ngây thơ cùng trong sáng viết như thế nào.

Y trời sinh đã là một người có tham vọng, y đã quen với việc biết rõ tất cả những thứ mình cần phải biết.

Nhưng mà cái này không có nghĩa là y không thể hiểu được một sinh viên đơn thuần như Chử Kha.

Y cực kỳ bình tĩnh.

"Không sai, bây giờ bọn họ vẫn là tình anh em xã hội chủ nghĩa. Nhưng mà trong tương lai rất có thể sẽ phát triển thành tình anh em không trong sáng, nhưng trước mắt tin tức này chỉ có nhân viên cấp cao trong Vinh thị như chúng ta mới biết."

Ánh mắt y ám chỉ nhìn Chử Kha.

"Cấp cao của Vinh thị, tôi?"

Chử Kha tất nhiên hiểu được, nhưng mà cậu có hơi run sợ trong lòng.

Cậu cũng tính sao? Chẳng lẽ cậu không phải chỉ là một nhân viên mới vào sao?

Lông mày Hà Khiêm nhíu lại.

"Bây giờ cậu đang phụ trách chi nhánh công ty truyền hình của Vinh thị trong tay cho nên những tin tức mà nhân viên cấp cao biết thì cậu vẫn phải biết được một ít, phải cố gắng tránh những rắc rối không cần thiết."

Ví dụ như đưa vai chính của kịch bản này cho người khác.

Cách làm này có thể sẽ đem đến một vài phiền phức nhất định cho bọn họ.

Ví dụ như tâm trạng Vinh tổng không tốt thì tiền mèo của y sẽ bị thiếu, người bên dưới sẽ bị y dùng việc công trả thù riêng bắt tăng ca.

Chử Kha hít sâu một hơi.

Thì ra là như vậy!

Cậu đã hiểu.

Chử Kha gật đầu liên tục giống như gà mổ thóc, cậu suy nghĩ một lát, không hiểu liền hỏi.

"Vậy thì lúc nào Vinh tổng cùng cậu Lâm." Mặt cậu hơi đỏ lên, "Trở thành tình anh em không trong sáng vậy?"

Đáy mắt Hà Khiêm từ từ xuất hiện chút thắc mắc.

Đứa bé này xảy ra chuyện gì vậy?

Khí thế nhiều chuyện mạnh mẽ này, lẽ nào còn là một cậu bé thích cắn đường theo đuổi thần tượng sao?

Cũng không giống lắm.

Chử Kha bị y nhìn đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, bỗng chột dạ.

"Có phải là tôi không nên hỏi cái này?"

Cậu chỉ là tò mò.

Thuận miệng hỏi một chút thôi.

Hà Khiêm nhìn chằm chằm cậu lúc lâu mới từ từ mở miệng.

"Những chuyện này chờ trụ sở chính của Vinh thị thông báo thôi, chúng ta là nhân viên Vinh thị, chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng chúc phúc cho hai người bọn họ trong lòng là được rồi."

Nói cách khác!

Căn bản đã tám chín phần mười rồi!

Sao, sao lại kích thích như thế!

Chử Kha lập tức trở nên phấn khích!

Cậu suy nghĩ.

Nếu như vậy!

Vậy nam chính trong bộ phim đầu tiên của cậu chẳng phải sẽ do phu nhân tương lai của Vinh thị diễn sao?

Oa ~

Hà Khiêm....

Xem ra phải điều thêm một trợ lý thích hợp tới đây giúp người phụ trách chi nhánh công ty này mới được.

Nếu không thì, tuy rằng năng lực rất giỏi nhưng mà gương mặt này có hơi non nớt, sẽ làm lộ rất nhiều thông tin.

Thôi.

Một sinh viên có thể làm được đến trình độ như thế này đã rất tốt rồi, cẩn thận bồi dưỡng lại một chút là được, hy vọng lợi nhuận năm nay có thể được tăng thêm một chút.

Lần đi xa này vẫn còn nhiều bất tiện, lần sau ra ngoài thì thuận tiện thuê thêm một bác sĩ thú y mang theo bên cạnh.

"Gõ" Chử Kha một lát, Hà Khiêm tự mình rót ly cà phê nhấp một hớp.

"Đúng rồi, bây giờ cậu đang ở ký túc xá bình thường của nhân viên đúng không? Có muốn đổi chỗ khác không?"

Tốt xấu gì làm tròn lên cũng là một giám đốc, chút quyền lợi đó vẫn có thể thương lượng.

Chử Kha nghe xong thì giật mình.

Cậu vội vàng lắc đầu từ chối.

"Không không không, không cần! Tôi cảm thấy chỗ đó rất tốt! Tôi rất thích!"

Hà Khiêm....?

Rất thích cũng được, chẳng lẽ ký túc xá bình thường của nhân viên bây giờ đã cải tiến thành kiểu căn hộ nhỏ hay là biệt thự nhỏ rồi sao?

Tại sao y không có ấn tượng rằng ký túc xá bình thường của nhân viên có sức hấp dẫn như thế?

Chử Kha thấy ánh mắt thắc mắc của y thì ngượng ngùng giải thích.

"Trong công ty này tôi chỉ quen một mình anh A nên không muốn chuyển đi xa."

A?

Động tác uống nước của Hà Khiêm ngừng lại, ánh mắt khó hiểu.

Nếu như y nhớ không lầm thì đứa nhỏ này là do A dẫn về nhỉ?

Đây là tâm lý gà con không muốn rời khỏi gà mẹ sao?

"Được, vậy cậu tạm thời cứ tiếp tục ở vậy đi, muốn thay đổi thì xin lại là được."

Về việc có bí mật trong chuyện thật ra A không sống trong ký túc xá nhân viên bình thường, Hà Khiêm ném ly dùng một lần vào trong thùng rác.

Đó là chuyện riêng tư của A, y không thể tùy tiện tiết lộ.

Có trợ lý Hà vạn năng nên mấy ngày nay cuộc sống của Vinh Tình lại trở nên dễ dàng hơn rồi.

Đặc biệt là sau khi anh bắt Tống Hiền soạn ra một đoạn tin nhắn giữa 'Người mua giùm' và 'Người mua' dựa theo ý mình đăng lên vòng bạn bè chỉ có Lâm Kích có thể nhìn thấy thì tâm tình anh đã trở nên trời quang mây tạnh rồi!

Dù sao đó là nồi của Tống Hiền!

Không có liên quan một đồng nào đến papa!

Anh còn hào hứng đi tìm Chử Kha muốn xem kịch bản của cậu một chút, tuy rằng anh nhớ nam chính trong kịch bản rất hút fan, nhưng mà anh vẫn chưa từng đọc qua kịch bản cụ thể vẫn mà.

Nhưng mà thành thật mà nói, Chử Kha này hình có hơi quái quái?

Chỉ đưa kịch bản thôi, cậu ta vô cớ phấn khởi như vậy làm gì?

Nhưng sau khi đọc được kịch bản, anh lập tức không còn tâm trạng quản những thứ kia nữa.

Chử Kha này nhìn có vẻ rụt rè nhưng kịch bản lại viết rất cởi mở.

Sau khi xem xong Vinh Tình bình tĩnh gửi một phần cho Lâm Kích.

Mấy ngày nay anh không liên lạc tuyệt đối là vì anh quá bận rộn!

Chứ không phải là bởi vì anh thẹn thùng!

Càng không phải là bởi vì anh đi tìm người cõng nồi!

Lâm Kích nhận được tin nhắn đang thảo luận kế hoạch phát triển năm nay cùng Cao Ninh.

Hai người đang nói thì bỗng nhiên Lâm Kích nghe thấy âm thanh nhắc nhở tin nhắn đặc biệt vang lên.

Vẻ mặt vẫn luôn nghiêm túc vừa rồi lập tức xuất hiện nụ cười.

"Xin lỗi chị Cao, tôi xem tin nhắn một lát."

Cậu nói rồi lấy điện thoại ra.

Cao Ninh cẩn thận quan sát nụ cười này của cậu, không nhịn được tò mò.

"Có thể nói cho chị biết tiến độ bây giờ của cậu và Vinh tổng thế nào rồi không?"

Tại sao lại nhìn có vẻ như đã có chút tiến triển vậy?

"Hả?"

Lâm Kích mới vừa mở tin nhắn lên, nghe Cao Ninh hỏi như vậy cậu lập tức nghĩ đến cuốn sổ nhỏ cùng mặt nạ bảo vệ mông kia.

Cậu giả vờ bình tĩnh, đáy mắt không giấu được ý cười.

"Chắc cũng sắp rồi, chị Cao cứ chuẩn bị quan hệ công chúng tốt là được rồi."

Nói xong thì cúi đầu xem.

Kịch bản?

Vinh Tình gửi kịch bản cho cậu làm gì?

Lâm Kích mở tin nhắn ra đọc mới chợt hiểu ra.

Đây chính là kịch bản lúc trước Vinh Tình nói sao?

Cao Ninh nghe cậu nói như vậy, làm một chó độc thân cô cảm thấy bị tổn thương rất nhiều.

"Không phải chứ, lẽ nào cậu định theo đuổi được thì lập tức công khai sao?"

Gấp gáp như vậy sao?

Cô ngẫm lại còn có chút thổn thức.

"Mấy ngày trước Vinh thị mở chi nhánh công ty mới, chị còn tưởng rằng hai người sẽ gặp chút trở ngại gì, bây giờ suy nghĩ lại, cái tin tức đó lẽ nào cũng là vớ vẩn sao? Nhìn dáng vẻ này thì chắc tin sinh viên khoa đạo diễn bị ngắm trúng cũng là vớ vẩn nhỉ?"

Aiz, làm cô lo lắng vô ích rồi.

Mấy bên truyền thông đó chỉ biết viết linh tinh, nói thật, cô còn chưa từng thấy Vinh tổng tiêu tiền cho ai ngoài Lâm Kích.

"Cũng không phải."

Lâm Kích quơ quơ điện thoại, "Sinh viên khoa đạo diễn là thật, nhưng mà trong tay cậu ta có một bộ phim, Vinh Tình cảm thấy không tệ nên muốn để tôi đóng."

Cao Ninh nghe xong thì trợn tròn mắt.

Cậu lặp lại lần nữa? Cậu nói cái gì?

Lâm Kích dường như xem hiểu ánh mắt của cô nên nói lại.

"Cậu sinh viên khoa đạo diễn kia rất ưu tú, Vinh Tình cảm thấy kịch bản trong tay cậu ta rất đáng giá để đầu tư, nam chính là chuẩn bị cho tôi."

Lặp lại lần nữa nên cậu cũng khó che giấu ý cười nơi đáy mắt của mình, ý tứ khoe khoang không thể hiện quá rõ ràng.

.... Fuck!

Trong giây phút này, Cao Ninh cảm thấy bản thân không phải ăn thức ăn cho chó.

Cô hận không thể lập tức hóa thân thành nhóm fff*!

(*Ám chỉ những chú chó độc thân.)

Hai người kia xảy ra chuyện gì vậy?

Không phải nói Lâm Kích vẫn đang theo đuổi người ta sao?

Đây rốt cuộc là ai theo đuổi ai vậy?

Bởi vì cảm thấy kịch bản không tệ, vai nam chính phù hợp cho Lâm Kích đóng nên trực tiếp mở một chi nhánh công ty đặc biệt phục vụ cho Lâm Kích?

Đây là cảnh quay chỉ có trong phim truyền hình máu chó thời xưa thôi!

Bây giờ không còn thịnh hành cảnh này đâu Vinh tổng, ngài đổi kịch bản đi!

Cao Ninh hâm mộ lẫn đố kỵ trong lòng, ngoài mặt vẫn cắn răng bình tĩnh nở nụ cười.

"Là như vậy sao, vậy thật sự chúc mừng cậu."

Cho nên hai người còn theo đuổi cái gì nữa?

Trực tiếp công khai sau đó lên tầng ba thuận tiện làm đám cưới mời tôi đến, rồi cho tôi kỳ nghỉ để tôi đi tìm đối tượng thoát độc thân không tốt sao?

Trong lòng điên cuồng rít gào, Cao Ninh dùng chút lý trí cuối cùng tự nói với mình, phải nhịn xuống.

Thu nhập năm ngoái của cô vẫn tương đối cao.

Đặc biệt là dựa lưng cây to Vinh thị này, làm việc có thể nói là thuận buồm xuôi gió, hơn nữa còn dẫn dắt một người tốt như Lâm Kích.

Rất thích hợp để một người già mẹ góa con côi an hưởng cuộc sống tuổi già như cô.

"Cảm ơn."

Lâm Kích giả vờ không nhìn hiểu khóe miệng và khóe mắt co giật của cô.

Dù sao tâm trạng của cậu bây giờ rất tốt.

Đặc biệt là Vinh Tình còn chủ động liên lạc với cậu.

Lâm Kích suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng trả lời.

Gần đây <> đã đóng máy, cũng sắp đến tết Nguyên đán, đúng lúc trong khoảng thời gian này cậu có thể không còn rảnh rỗi nữa, nếu như được gặp mặt Vinh Tình thêm vài lần nữa thì tốt rồi.

Chỉ là không biết Vinh Tình có rảnh rỗi hay không?

Vinh Tình tỏ vẻ.

Anh không được rảnh lắm.

Nói thật.

Bây giờ anh có hơi mơ hồ.

Bởi vì anh mới nhận được một tấm thiệp mời từ chỗ trợ lý Hà.

Tấm thiệp mời này làm anh có chút sợ sệt, từ lúc Cao tổng nhỏ tăng ca đến giờ, thậm chí có lần anh còn nghi ngờ tên này có khi nào trực tiếp đột tử hay không.

Trên thiệp mời còn viết rõ, Cao tổng nhỏ sắp kết hôn rồi!

Ngay chiều nay!

... Fuck!

Chuyện gì xảy ra vậy người anh em?

Tại sao bỗng nhiên cậu lại muốn kết hôn rồi?

Cho nên Tống Hiền thay cậu đi coi mắt sao, không đúng, tôi nhớ cậu bận rộn đánh yêu tinh đến mức tăng ca mỗi ngày, vậy tại sao lại có thời gian rảnh đi kết hôn?

Anh hít sâu một hơi rồi nhìn kỹ lại.

Không sai!

Đôi mắt anh không đui cũng không mù!

Chính là Cao Gia Hiên!

Nhưng mà cô dâu là ai vậy?

Vinh Tình nhìn tấm thiệp mời này, cả người đều mơ màng.

Anh vội vàng mở nhóm chat lên.

Phân đội máy kiếm tiền vô tình.

Chủ nhóm Vinh Tình vẻ vang: [Cao tổng nhỏ, tại sao cậu bỗng nhiên lại muốn kết hôn rồi? Nếu như cậu bị bắt cóc thì hãy bấm số 1 đi!]

Cao tổng nhỏ than thở: [....]

Chủ nhóm Vinh Tình vẻ vang: [! Cậu thật sự bị bắt cóc sao? Ngươi là ai? Muốn bao nhiêu tiền chuộc? Cậu ấy chỉ là một trong số đám con trai của ông già kia thôi! Không đáng giá! Ngươi thả cậu ấy ra đi!]

Cao tổng nhỏ than thở: [Xùy! Cậu mới bị bắt cóc, tôi không sao.]

Chủ nhóm Vinh Tình vẻ vang: [Vậy sao cậu lại muốn kết hôn? Cô dâu này là ai? Tại sao tôi nhớ là Tống Hiền mới là người phải coi mắt chứ đâu phải cậu?]

Tống Thái tử thê thảm: [...., lo nói chuyện đi đừng nhắc đến tôi, tôi thất tình rồi, hẹn gặp lại.]

Chủ nhóm Vinh Tình vẻ vang: [....??? Tại sao cậu lại thất tình rồi???]

Cao tổng nhỏ than thở: [Ngày mai cậu tới đây nhìn là biết, cũng không phải kết hôn thật chỉ là màn kịch của ông già thôi, nếu cậu rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì đến tham gia chung vui chút đi, à đúng rồi cô dâu này là tình nhân của ông ta, trong bụng có hạt giống của ổng rồi.]

Vinh Tình, Vinh Tình nứt ra rồi.

Không phải chứ, là anh mắt mù hay là bị hoa mắt?

Vừa nãy Cao Gia Hiên nói cái gì?

~~~~

Tuần này delay tí do bận ôn thi nha bà con.

P/s: Hình như wattpad bị lỗi nên lúc nãy có tí vấn đề, mọi người đọc lại thử xem được chưa nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.