"Anh lại đang dạy hư Lâm Kích thứ gì nữa vậy?"
Người đàn ông vừa dứt lời, Lâm Việt vừa ngáp vừa đi từ trong phòng ra.
"Sao em lại dậy rồi?"
"Không dậy thì sao biết được anh ngày càng biết dạy hư người khác?"
Lâm Việt nói xấu hắn một câu rồi đi tới bên cạnh, hai người cùng ngồi trên ghế sa lon.
Lâm Việt nhìn Lâm Kích.
"Em lại tới học hỏi anh rể à? Nếu là như vậy, em có nên suy nghĩ một chút trước xem là rốt cuộc em có phải đã thích người ta rồi không?"
Anh ngủ nông nên có nghe được đại khái, tên nhóc này cái gì cũng đều không học được mà lại giống hệt anh rể mình, tự mình đặt bẫy trước đợi người khác nhảy vào trong.
Lúc trước là anh tâm mù mắt mù mới nhảy xuống.
Lỡ như đổi thành người khác thì cũng không chắc chắn lắm.
Lâm Việt hạ quyết tâm phải nói cho Lâm Kích nghe một chút.
Đặc biệt là phải nói rõ với cậu, biện pháp này của anh rể cũng chỉ mang tính tham khảo, tốt nhất là không nên áp dụng.
Nếu không thì không biết năm nào tháng nào em trai anh mới có thể mang vợ về nhà.
Một bên khác.
Vinh Tình chạy trối chết từ đoàn phim ra, chạy trốn được một nửa thì bỗng dừng xe ở một bên rồi suy nghĩ.
Không đúng?
Tại sao anh phải chạy?
Anh suy nghĩ tỉ mỉ.
Hả?
Anh chạy làm gì?
Tuy nói là sợ xã hội nhưng mà anh và chó săn nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ba-tong-bat-coc-phao-hoi/3554825/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.