"Vậy nên cậu đi gặp Mục Thịnh?"
Vinh Tình nghe xong liền cười lớn.
"Ha ha ha ha ha ha, tên đó mở miệng nói đúng không? Có phải mấy người nghe được tên đó nói chuyện đúng không?"
Lâm Kích bất đắc dĩ cười khổ, "Đúng vậy, hắn mở miệng nói chuyện."
Toàn bộ quá trình thảo luận hợp đồng về sau hại cậu và chị Cao đều phải nhéo đùi, nhéo đến mức cái đùi của hai người đều trở nên bầm tím.
Bọn họ thật sự là quá vất vả.
Nói thật thì ở phương diện nào đó Mục Thịnh rất giống Vinh Tình.
Hình tượng tổng tài giống đến mười phần, ngay cả khí chất lạnh lẽo lúc mới gặp cũng rất đáng sợ.
Nhưng mà hắn vừa mở miệng, vẻ mặt Cao Ninh thiếu chút nữa tan vỡ tại chỗ.
Sau đó, Cao Ninh vẫn còn thương tiếc cho cái đùi tội nghiệp của cô.
Nếu cô sớm biết tổng tài Mục thị là một người Quảng Đông chính gốc như vậy, cô đã không đến nỗi này rồi?
"Ha ha ha ha ha ha! Cười chết tôi rồi! Cậu cũng không sớm nói cho tôi biết là đi đến Mục thị, như vậy tôi đã nói trước với cậu một tiếng rồi."
Vinh Tình dường như có thể tưởng tượng ra hình ảnh kia.
Dáng dấp Mục Thịnh rất có tính lừa gạt. Lúc không nói lời nào đúng là có chút khí phách, nhưng mà vừa nói chuyện thì đúng là....
"Ha ha ha ha ha ha!"
Không được, nghĩ đến liền muốn cười!
Vinh Tình vùi đầu trên ghế sa lon.
Anh cười đến suýt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-ba-tong-bat-coc-phao-hoi/3554811/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.