Chương trước
Chương sau
Tóm tắt

Lão bản vẽ cho ta một con rồng đi, ta muốn nó nhỏ tầm này nè, sừng thì dài cỡ nhiêu đây, đuôi thì phải như vậy và hông có râu.

==================================

Yêu giới nơi đây vẫn không thể so bì với Tam Trọng Thiên. Tam Trọng Thiên là nơi chúng Thần Tiên phi thăng, ở đó không phải Thượng Tiên thì cũng chính là Thượng Thần nên kỷ luật rất nghiêm ngặt, luôn có thiên binh đi tuần tra, cho dù Tiểu Long Quân tự mình chạy nhảy ra ngoài chơi cũng không sợ xảy ra chuyện gì.

Nhưng Yêu giới thì lại rất hỗn loạn, ngư long hỗn tạp (*),loại người nào cũng có, mà lục địa Khải Dương còn là khu vực biên giới giao thao giữa Tam tộc, tu sĩ các tộc lui tới vừa đông đúc vừa phức tạp, cho nên biết Tuyết Mịch sắp đi ra ngoài chơi, Lạc Linh không mấy yên tâm.

(*) ngư long hỗn tạp ( rồng cá lẫn lộn với nhau ): thành ngữ Trung Quốc, chỉ người tốt và người xấu lẫn lộn.

Nàng lo lắng Tiểu Long Quân sẽ bị kẻ có mắt không tròng lăm le hại nên lúc Lạc Linh thay y phục cho Tuyết Mịch đã đặc biệt cố ý chọn một bộ thường phục màu kem sữa ánh vàng, nó không chói lóa như màu vàng và cũng không quá tinh khiết như màu trắng.

Trên y phục có thêu hoa văn rồng cùng vài hoa văn khác nữa, đây là món quà của Thượng Thần Vu Phù đến từ Phượng tộc trong bữa tiệc phá vỏ, nếu có kẻ có mắt không tròng dám cả gan dùng linh lực tấn công Tiểu Long Quân thì sẽ lập tức bị lửa Phượng Hoàng phản công. 

Ngoài ra còn có Phần Thiên do Yêu Hoàng tặng cũng được Lạc Linh đeo lên tay Tuyết Mịch, tuy nhóc con chưa biết sử dụng nhưng Phần Thiên vốn được rèn từ mảnh tiên cốt chứa đựng chân hỏa của Bắc Hải. Bản thân cây roi bẩm sinh đã có khí tức của chân hỏa và Thượng Tiên, nếu thật sự có chuyện xảy ra, chỉ cần lấy Phần Thiên ra quơ cái thôi cũng đủ hù cả khối người sợ hãi.

Về phần chiếc vòng tay Hồng Mông Linh (*) do Nam Nguyệt Thượng Thần tặng thì luôn được Tuyết Mịch đeo trên tay, chưa bao giờ tháo ra, đây mới đích thực là thần khí, toàn thân nhóc mang pháp bảo cũng không trân quý bằng chiếc Hồng Mông Linh này.

(*) Linh: cái chuông

Sau khi kiểm tra cẩn thận, xác định toàn thân bảo hộ không còn gì sai sót, đến cả sừng rồng cũng được Tuyết Mịch giấu kĩ đi rồi thì Lạc Linh mới tạm an tâm để nhóc con đi.

Vừa được thả ra, Tuyết Mịch bỗng cảm thấy bản thân hệt như chim non được sổ lồng, gần như bay lên vì sung sướng, mọi thứ trước mắt đều mới mẻ, ngay khi đến chợ là nhóc ta liền chạy tọt qua sạp bán kẹo.

Mấy ngày nay đứng trên Thần Điện quan sát, thứ mà nhóc dòm ngó nhiều nhất là sạp kẹo đường này, chủ sạp rất lợi hại, có thể vẽ ra đủ loại hình dạng kẹo đường khác nhau.

Nhìn thấy có tiểu công tử mặt mày thanh tú ăn mặc cao sang đi tới, chủ sạp hàng lập tức nở nụ cười đón khách: " Tiểu công tử muốn kẹo đường  à? Cậu thích hình nào? "

Tuyết Mịch ngửi thấy hương thơm ngọt ngào từ đường chảy, háo hức nhìn dãy thành phẩm đẹp đẽ trên quầy trưng bày láo nháo nói: " Ta muốn một con rồng, lão bản vẽ được hông? "

Chủ sạp kẹo vui vẻ đáp: " Tất nhiên rồi, tiểu công tử đợi một lát. "

Tuyết Mịch quay đầu ra sau nhìn Phồn Lũ và Hoa Triều: " Hai huynh muốn vẽ hình nào? "

Phồn Lũ lắc đầu trong khi Hoa Triều vẫn đang lia mắt lựa chọn trên quầy trưng bày: " Ta muốn cái này, ta muốn con bướm lớn này! "

Thấy Phồn Lũ không chọn gì, Tuyết Mịch bèn tự động chọn cho hắn hình một con Phượng Hoàng, đây cũng là hình con chim lớn nhất trên quầy.

Chẳng bao lâu sau, chủ sạp kẹo đã vẽ xong ba  kẹo, đầu ngón tay chạm nhẹ lên que kẹo, một luồng linh phong thổi qua, kẹo đường lập tức đông cứng lại, sau đó đưa ba que kẹo cho tụi Tuyết Mịch, nói: " Hết ba linh thạch nhé. "

Tuyết Mịch một tay cầm kẹo, tay kia mò vào túi tiền Lục Nhiễm đưa cho nhóc, móc ra ba vật hình tròn giống như đồng xu nhân dân tệ đưa cho chủ sạp.

Chủ sạp ai u một tiếng: " Tiểu công tử, đây là linh tinh chứ không phải linh thạch, cả sạp nhỏ này của ta bán không nổi đâu. "

Tuyết Mịch bối rối nhìn món đồ trong tay mình, chẳng lẽ thứ Lục Nhiễm đưa cho nhóc không phải là tiền sao?

Phồn Lũ đứng cạnh lấy từ trong túi trữ ra ba viên linh thạch đưa cho chủ sạp, chủ sạp nhận lấy rồi cảm tạ.

Tuyết Mịch hơi mếu nhìn Phốn Lũ: " Đồng này của ta không phải tiền sao? "

Phồn Lũ có chút buồn cười, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì đã bị Hoa Triều cướp lời: " Đương nhiên là có, nhưng mệnh giá quá lớn, một trăm viên linh thạch tương đương với một viên linh châu, một viên trăm linh châu tương đương với một viên linh tinh, vì thế một viên linh tinh của ngài thôi cũng đủ mua đứt cả sạp kẹo này rồi. "

Tuyết Mịch cắn một cái một cái râu rồng, sau đó đưa hết túi tiền cho Phồn Lũ: " Vậy huynh cầm lấy đi, chúng ta đi mua bùa chú! "

Phồn Lũ cầm túi tiền và nhìn que kẹo Phượng Hoàng trong tay, hắn không cắn mà chỉ cẩn thận liếm một cái, vị ngọt của đường lưu lại trên đầu lưỡi hắn rất lâu.

Hoa Triều và Phồn Lũ không phải người ở Vân Khởi, họ chỉ đến Vân Khởi với tâm thái muốn thử sức sau khi biết tin Thượng Thần Thời Uyên muốn chọn ra hai người bạn đồng hành cho Tiểu Long Quân mà thôi.

Vì thế hai người cũng không quen thuộc lắm với đường xá ở thành Vân Khởi, nhưng may là Hoa Triều có thói quen sẽ luôn hỏi thăm tình hình hay mấy khu trọng điểm khi mới đến một nơi nào đó xa lạ, cũng do bị truy đuổi từ nhỏ, phải sống chui sống nhũi nên thói quen đó đã sớm hóa thành bản năng tự vệ của y.

Nghe được Tuyết Mịch muốn đi mua bùa chú, Hoa Triều liền nói: " Ta biết có cửa hàng bùa chú lớn nhất thành Vân Khởi, nó tên là Vạn Lục Đường, để ta dẫn đường cho! "

Vạn Lục Đường là một trong những cửa hàng bùa chú nổi tiếng bậc nhất trong Tam giới. Ban đầu, Vạn Lục Đường vốn không phải là cửa hàng bùa chú lớn gì, những sau khi Thời Uyên vừa nhậm chức Thượng Thần về thanh tẩy hết tà khí ở lục địa Khải Dương, lão bản của Vạn Lục Đường rất biết nắm bắt thời cơ chiếm giữ cả khu chợ trống này, về sau các cửa hàng bùa chú khác cũng mở ra, nhưng lại không cạnh tranh bằng Vạn Lục Đường đang đua nhau mọc lên như nấm.

Đối diện Vạn Lục Đường là Hà Đan Các, nơi tọa trấn của hai vị Đan Vương nổi tiếng trong Tam giới. Tuyết Mịch ra ngoài hôm nay trùng hợp đúng với ngày Hà Đan Các tổ chức cuộc thi về đan dược, người chiến thắng có thể trực tiếp nhập môn vào Hà Đan Các, trở thành ký danh đệ tử (*) của một trong hai vị Đan Vương.

(*) ký danh đệ tử: là đệ tử được thu trên danh nghĩa, không chính thức, không được truyền chân tài thực học.

Dù chỉ là ký danh đệ tử nhưng chỉ riêng cái mác sư tôn là Đan Vương thôi cũng đủ để nổi danh khắp giới luyện đan rồi.

Nghe Hoa Triều giải thích, Tuyết Mịch dòm cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, tò mò hỏi: " Đan vương lợi hại vậy sao, đó là vị Thượng Thần nào thế? "

Có người qua đường đứng trước nghe thấy câu hỏi đầy nực cười của Tuyết Mịch, định quay đầu xem ai hỏi thì thấy đấy chỉ là một tên nhóc con, hắn mới thu lại chút vẻ giễu cợt: " Cứ hở chút là Thượng Thần, ai không biết còn tưởng rằng thế gian này nhiều Thượng Thần lắm không bằng, ngươi nghĩ chúng Thượng Thần là ai chứ, bọn họ đều là người ở Tam Trọng Thiên xa xôi không thể với tới, làm sao có thể tọa trấn ở một Hà Đan Các bé tí như thế, lại còn tận hai người? Nhưng bối cảnh đằng sau ở đan các này cũng không tầm thường, Đan Vương tuy không phải là Thượng Thần nhưng chí ít cũng là Địa Tiên, có cơ hội được nhận vào làm đệ tử danh nghĩa của Địa Tiên thì người người nhà nhà có tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán cũng chẳng phải chuyện gì lạ. "

Tuyết Mịch có biết về Địa Tiên, trước đây Lạc Linh đã từng dạy qua cho nhóc, Địa Tiên chính là những tu sĩ phi thăng thành Tiên thông qua tu luyện, những người phi thăng này sẽ trực tiếp thoát khỏi cốt phàm trần, bay vào Nhất Trọng Tiên thì tức là Địa Tiên.

Sau khi lên được Nhất Trọng Thiên mà muốn nâng cao tu vi thì vẫn phải không ngừng tu luyện, phải trải qua thêm một lần tiên kiếp nữa trước khi có thể thăng cấp thành Thượng Tiên, rồi sau đó phải đột phá thần kiếp thì mới thành Thần.

Thế nên Tuyết Mịch lại càng thêm kinh ngạc, nhưng lần này nhóc con rất biết ý mà nhỏ giọng thì thầm vào tai Hoa Triều: " Ký danh đệ tử của Địa Tiên được nhiều người tranh giành đến vậy luôn ạ? "

Hoa Triều gật đầu, cũng nói nhỏ vào tai Tuyết Mịch: " Do đây là Yêu giới mới có thể được tiếp xúc với vài vị Địa Tiên, chứ còn ở Nhân giới thì có mơ cũng đừng mong gặp được. "

Tuyết Mịch kiễng chân cố gắng dòm vào bên trong, nhưng lối vào Hà Đan Các đã chật kín người, giữa sân cũng bị người bu đông che mất khiến nhóc căn bản chẳng thể thấy được gì, trước giờ nhóc có được xem qua nơi nào náo nhiệt như vậy hết, thật muốn vào trong xem quá đi.

Hoa Triều lúc này cũng không biết làm sao để giúp nhóc con, y cũng không chen vào được, chỉ biết bất lực hướng mắt về phía Phồn Lũ, Phồn Lũ thấy Tiểu Long Quân rất muốn vào xem nên vội nói: " Các người ở đây chờ ta. "

Nói xong, Phồn Lũ cố chen vào trong đám đông, hồi sau trở ra thì có dẫn theo hai người hình như là quản sự của Hà Đan Các, hai quản sự vừa nhìn thấy Tuyết Mịch liền cúi đầu chào hỏi, ba người bọn họ ai là chủ ai là tới chỉ cần liếc sơ qua y phục cùng khí chất thôi thì sẽ biết ngay: " Cửa trước hiện đông người quá, xin mời tiểu công tử theo tiểu nhân vòng qua cửa sau. "

Tuyết Mịch không biết Phồn Lũ làm thế nào nhưng có thể cho nhóc vào xem là tốt rồi.

Quản sự đưa họ vào bằng cửa sau, đi vòng qua một khoảng sân nhỏ rồi dẫn họ lên lầu ba, mở cửa sổ của gian phòng riêng ra là có thể quan sát bao quát được toàn bộ trận tỷ thí phía dưới.

Sau khi quản sự mở cửa sổ xong xuôi thì cung kính đứng sang một bên: " Tiểu nhân sẽ đứng canh ngay cửa, tiểu công tử có gì phân phó cứ gọi tiểu nhân một tiếng là được. "

Tuyết Mịch đã chạy đến bên bệ cửa sổ xem trò vui, Phồn Lũ đành nói thay: " Lát nữa hãy mang lên chút trà bánh, còn giờ ngươi cứ lui ra trước đi. "

Quản sự đáp lời một tiếng rồi lui ra ngoài.

Hoa Triều nhìn qua Phồn Lũ đầy thắc mắc hỏi: " Ngươi làm sao hay vậy? "

Tuyết Mịch cũng hiếu kỳ nhìn sang, Phồn Lũ lấy ra một tấm lệnh bài làm từ ngọc bích đen: " Cái này là do Lục Nhiễm Thượng Tiên trước khi rời đi đã đưa cho ta. Ngài ấy nói đây là mệnh lệnh từ Thần Điện, chỉ cần còn trong lục địa Khải Dương thì dù có ở bất cứ thành trấn nào đều có thể điều động thủ thành vệ, bất cứ địa phương nào cũng sẽ không bị cản trở, với cả nếu có ghé cửa hàng mua đồ mà linh tinh không đủ thì đều có thể ghi sổ. "

Tuyết Mịch oa một tiếng khen ngợi: " Tấm lệnh bài này lợi hại ghê thật đó! "

Hoa Triều hừ một tiếng: " Lục Nhiễm Thượng Tiên tại sao lại đưa cho ngươi mà không phải đưa cho ta? Rõ ràng là tu vi của ta cao hơn ngươi mà! "

Trong mắt Phồn Lũ hiện lên ý cười: " Có lẽ là sợ ngươi cầm được tấm lệnh bài này xong, sẽ dẫn Tiểu Long Quân đi khắp nơi gây rối không chừng. "

Tuyết Mịch bĩu môi: " Đệ sẽ hông đi gây rối đâu. "

Hoa Triều cũng hùa theo phản đối: " Đúng vậy! Chúng ta còn lâu mới đi gây rối! "

Quản sự nhanh chóng bưng trà bánh vào, đặt xuống bàn rồi lập tức rời đi, không dám ở lâu sợ sẽ quấy rầy khách quý.

Có thể cầm được lệnh bài của Thần Điện chắc chắn đều là người trong Thần Điện, dù cho đó chỉ là người quét dọn đi nữa thì cũng không phải là người mà đám tu sĩ cấp thấp như bọn họ có thể đắc tội, huống chi tiểu công tử này ăn mặc thoạt nhìn cao quý như vậy, tất nhiên bọn họ sẽ tận tâm hết lòng phục vụ.

Có chỗ quan sát quá tuyệt vời khiến Tuyết Mịch bừng bừng hứng thú dựa vào ô cửa sổ nhìn xuống, Hoa Triều đứng bên trái nhóc nên vẫn còn trống vị trí bên phải: " Phồn Lũ, huynh nhanh đến đây xem nè. "

Phồn Lũ nghe lời bước tới, nhưng không đứng bên phải Tiểu Long Quân, hắn cao hơn hai người bọn họ, đứng phía sau vẫn có thể quan sát rõ ràng chuyện gì đang xảy ra ngoài cửa sổ.

Cuộc thi phía dưới đã gần đi đến hồi kết, Tuyết Mịch trông thấy phía trên không có treo tấm bảng trắng ghi hai chữ Nguyên Dương, bèn tò mò chỉ tay vào hỏi: " Nguyên Dương có nghĩa là gì thế? Là đề mục của cuộc thi này sao? "

Hoa Triều trả lời: " Chắc vậy, có lẽ để bọn họ luyện chế đan Nguyên Dương, ai luyện chế được đan Nguyên Dương chuẩn chỉnh nhất sẽ thắng. "

Tuyết Mịch: " Đan Nguyên Dương có tác dụng gì ạ? "

Phồn Lũ đứng đằng sau lưng giải đáp: " Là một loại thần dược trị tà khí, hàn độc. Ở một số bí cảnh trong lăng mộ sẽ nuôi vài con côn trùng độc để canh giữ lăng mộ. Ngoài ra còn có một số công pháp có tính băng hà, luyện loại công pháp này khi trọng thương cần phải có đan Nguyên Dương để chữa trị. "

Tuyết Mịch quay đầu ngưỡng mộ nhìn Phồn Lũ: " Huynh biết nhiều thật đó. "

Phồn Lũ có chút ngượng ngùng mím môi, đúng lúc này bỗng có lò luyện đan bên dưới tự dưng phát nổ, tiếng động lớn oanh tạc đến nỗi làm Tuyết Mịch giật mình sợ hãi, vội vàng quay đầu lại xem.

Mà tiếng động lớn đó tựa như tín hiệu bắt đầu, kéo theo hàng loạt tiếng nổ liên tiếp khác.

Đám người vây quanh theo dõi cuộc thi cũng bắt đầu châu đầu ghé tai xì xầm bàn tán, toàn nói lời mỉa mai.

Mấy thí sinh bị nổ lò luyện đan sắc mặt thoáng chốc tái nhợt, đây đã đến bước luyện đan cuối cùng rồi, vất vã mãi mới đạt đến bước này nên đương nhiên là bọn họ không cam lòng trước thất bại chỉ vì lò đan bị nổ.

Một số thí sinh khác chưa bị nổ lò đan ít nhiều đều bị ảnh hưởng theo, sắc mặt bọn họ cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu, Tuyết Mịch trông thấy có mấy bàn tay run lẩy bẩy cố truyền linh lực vào lò đan.

Nhưng trên sàn đấu vẫn có một thí sinh rất bình tĩnh, y phục trên người cũng tương đối cao sang, ngũ quan đoan chính, khí chất có phần khác biệt với những thí sinh khác, đặc biệt là sau vụ nổ lò, hầu hết các thí sinh đều hoảng sợ, chỉ có mỗi hắn là người ổn định nhất, khí chất của hắn cũng tức khắc bộc lộ.

Tuyết Mịch ấn tượng chỉ vào tên đó bảo: " Lợi hại ghê, xung quanh ai cũng hoảng sợ tái mặt hết chơn mà chỉ có mỗi hắn là hông bị ảnh hưởng gì."

Hoa Triều hiếm khi nghiêm mặt nhìn, cười lạnh nói: " Hắn đương nhiên không hoảng rồi, bởi vì hắn ta là người đã hại những lò đan khác bị nổ mà. "

Tuyết Mịch chớp mắt khó hiểu: " Hắn ta hại?"

Hoa Triều giải thích: " Phương pháp luyện đan của hắn hẳn là phương pháp dưỡng đan, tức là luyện chế hai loại đan dược cùng lúc, một viên trong đó gọi là viên phụ đan sẽ hấp thụ dược tính của đan do đám người khác luyện chế để tăng cường dược tính cho nó. Chờ viên phụ đan này hoàn thành, sẽ lại lấy dược tính của viên phụ đan này chuyển sang cho viên đan dược thật sự muốn luyện chế kia. Đan dược mà được luyện chế theo cách này có khả năng cực kỳ cao là hàng thượng phẩm, thậm chí nếu may mắn, có khi còn luyện ra được đan dược cực phẩm. "

Tuyết Mịch nhìn những thí sinh bị loại do bị nổ lò đan phía dưới, chẳng rõ bọn họ đã đặt bao nhiêu kỳ vọng vào đó, giờ chỉ thấy thất bại ngay trước mắt, có người hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất bần thần, còn có người thoạt nhìn chỉ mới tầm trung niên, đối mặt với lò luyện đan đã nổ tung trước mặt mà trông như đã già thêm vài tuổi. 

Tuyết Mịch cau mày: " Người này không tốt, gian lận quá. "

Tuyết Mịch vừa dứt câu, tên thí sinh sử dụng phương pháp dưỡng đan đã luyện thành công đan dược, người giám sát xuyên suốt cả cuộc thi lập tức bưng khay đi tới, lấy viên đan dược trắng tuyết vừa được luyện xong trong lò ra.

Những thí sinh chưa bị nổ lò đan cũng dần hoàn thành xong, nhưng ngay cả một người không thành thạo về đan dược như Tuyết Mịch còn nhìn ra được viên đan dược do tên gian lận luyện chế ra là thành phẩm tốt nhất ở đây, nhóc đứng tuốt trên lầu ba mà vẫn có thể ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ viên đan dược đó.

Chẳng ngoài dự đoán, cuối cùng là tên làm hại những người khác nổ lò đan giành chiến thắng. Tuyết Mịch vẫn luôn đứng trên lầu xem hết cuộc thi, tuy kết quả được công bố ngay hôm nay, nhưng phải mấy ngày nữa Đan Vương mới chính thức thu nhận đệ tử. Dù chỉ là ký danh đệ tử nhưng đã có thể được ghi danh dưới danh nghĩa Đan Vương dĩ nhiên sẽ không thể làm qua loa được.

Xem xong hết cuộc thi thì trời cũng sập tối, Tuyết Mịch vươn vai duỗi người cho đỡ mỏi, rồi chợt la lên một tiếng: " Chúng ta quên đi mua bùa rồi. "

Hoa Triều: " Ngày mai lại ra ngoài mua là được. Bùa chú trong cửa hàng cũng có chạy đi chỗ khác được đâu mà lo. "

Tuyết Mịch thầm nghĩ cũng đúng, hơn nữa trong lòng vẫn còn nhớ thương tới mấy que kẹo đường nên liền kéo theo Phồn Lũ cùng Hoa Triều vội vã chạy lại sạp kẹo đường hồi chiều.

Ngay khi bọn họ vừa rời khỏi gian phòng, tên thí sinh đã chiến thắng cuộc thi luyện đan lúc này bỗng ngẩng đầu liếc thoáng lên.

Tuyết Mịch lại ghé qua sạp kẹo đường ban nãy, lão bản đang chuẩn bị dọn sạp thì lia mắt thấy tiểu công tử có đến mua kẹo hồi chiều, vội vàng dừng tay thu dọn: " Tiểu công tử, ngài lại ghé qua đây là muốn mua thêm kẹo đường sao? "

Tuyết Mịch gật đầu: " Lão bản vẽ cho ta một con rồng đi, ta muốn nó nhỏ tầm này nè, sừng thì dài cỡ nhiêu đây, đuôi thì phải như vậy và hông có râu. "

Lão bản vẽ cho Tuyết Mịch một con rồng nhỏ bằng đường dựa theo mô tả của nhóc. Tuyết Mịch ngắm sơ qua thấy tuy không hoàn toàn giống mình lắm nhưng cũng giống tàm tạm bảy tám phần, coi như hài lòng cầm lấy que kẹo rồng nhỏ bằng đường, nôn nóng muốn mang về cho Uyên Uyên.

Kết quả trên đường trở về, nhóc cảm nhận được rõ có cơn gió thổi qua, Phồn Lũ cảnh giác nhích lại gần đề phòng, Hoa Triều thì đánh thẳng một chưởng sắc bén về phía cơn gió kỳ lạ.

Nhưng Tuyết Mịch lại không để ý nhiều như vậy, nhóc cầm que kẹo chỉ còn lại nữa hình thù trong tay, nhìn con rồng nhỏ bằng đường nằm dưới đất: " Rớt mất rồi... "

Phồn Lũ vừa định mở miệng thì Tuyết Mịch đã quay người chạy về phía quầy sạp kẹo, Hoa Triều và Phồn Lũ chỉ biết vội đuổi theo. Đáng tiếc là sạp kẹo đã đóng cửa, chẳng còn bóng ai ở đó nữa.

Tuyết Mịch chán nản bước về, kẹo đường rớt dưới đất đã bị người qua đường giẫm nát, nhóc con ngồi xổm trên mặt đất, nhìn kẹo đường bể vụn dơ hày, gương mặt nhỏ xinh lộ rõ vẻ buồn hiu.

==================================

Translator & Editor: bwijes

Thanks for reading

Enjoy~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.