Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88
Chương sau
Lâm Sơ Dương mơ một giấc mơ, trong mơ một em gái trên mặt đánh gạch men (hiệu ứng làm mờ) đặc biệt nhiệt tình ôm cậu gặm miệng cậu. Vừa mới bắt đầu cậu còn rất vui mừng, yêu thương nhung nhớ cái gì quả thực không cần quá phóng khoáng, thế nhưng gặm gặm liền xoắn xuýt. Mi nói xem gia bị ngươi kéo lên giường mà chỉ gặm miệng thôi, ngược lại động động tay làm chút gì đó, dù cho tuốt một cái cũng được mà. Chẳng lẽ muốn mình đến? Lâm Sơ Dương cảm thấy cậu giống như đã hiểu rõ tâm ý của em gái rồi, vì vậy vui sướng đưa tay ra đánh tới ngực đối phương… Sau đó, bằng phẳng? Cậu lại chụp hai cái, đúng là một chút độ cong cũng không có, vùng đất bằng phẳng có thể khiêu vũ . Cậu kinh ngạc trừng mắt về phía em gái, lại phát hiện gạch men trên mặt em gái đang dần dần tiêu tan, lộ ra một gương mặt hoàn mỹ lại cực kỳ quen mắt. Ông giời ạ ngài xác định như vậy sẽ không chơi hỏng nam chính sao? Lâm Sơ Dương bị sét đánh đến mức gọi là thương tích đầy mình, cả khuôn mặt đều sắp vặn vẹo, nhưng mà càng làm cho cậu kinh sợ còn ở phía sau. Chỉ thấy ’em gái’ Mạc Trạch dùng một ngón tay nhấc cằm của cậu, âm thanh trầm thấp lại mang đầy mập mờ nói rằng: “Nếu ngươi thích, vậy hôm nay chúng ta liền chơi tư thế cưỡi ngựa đi.” “Đệt!” Lâm Sơ Dương giật mình một cái sợ hãi đến suýt chút nữa nhảy lên, một giây sau cảnh tượng đột nhiên đổi, Mạc Trạch mặc đồ nữ cũng theo đó biến mất, lần này là thật sự tỉnh rồi. Tia sáng rất mờ, nhưng mơ hồ thấy được là sơn động lúc trước, Mạc Trạch nằm thẳng dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, mà cậu thì lại nằm nhoài trên người người ta, mũi đối mũi, miệng đối miệng, tuy rằng ở giữa có chút khoảng cách, nhưng là vừa nãy thời điểm cậu tỉnh lại nâng lên theo bản năng. Nhớ tới nội dung trong mộng, cậu vô thức rùng mình, lộn một cái từ trên người người ta lăn xuống, lại mất công tốn sức bò lên, né tránh xa xa. Hệ thống: “Kí chủ rốt cục cậu tỉnh rồi, mau cứu nam chính!” Hệ thống dường như rất gấp, giọng nói bình thường lạnh như băng đột nhiên lộ ra một cỗ sắc bén, trái tim Lâm Sơ Dương vốn chưa bình tĩnh lại suýt nữa không gánh vác nổi mà ngất đi tiếp, “Mọe, trước khi lên tiếng thì chào hỏi trước có được không hả!” Âm thanh hệ thống dừng một chút, khinh bỉ nói: “Cậu không lên tiếng chào hỏi tôi xem xem.” Lâm Sơ Dương bị nghẹn một chút, “Đến cùng xảy ra chuyện gì?” Hệ thống: “Các người ngủ mê man gần bốn ngày, hiện tại tình huống của nam chính thật không tốt, quy tắc của thế giới này hầu như đều trói buộc với nam chính, nếu như hắn gắng gượng không nổi, thế giới này cũng sẽ tùy theo hủy diệt.” “Bốn ngày? Sao mày không kêu tao tỉnh!” Thời gian là vàng bạc mày biết không! Lâm Sơ Dương đau đớn muốn chết, cậu biến thành hình người dễ dàng lắm sao, cứ như vậy ngủ hơn một nửa, hiện tại chỉ còn lại không tới nửa ngày, có dám hố người ta thêm một chút nữa không. Hệ thống: “Ngủ giống như heo chết vậy á, cậu cảm thấy ai có thể đánh thức cậu?” Lâm Sơ Dương: “Mày đúng là hệ thống?” Nhân tính hóa hơi quá đi. Hệ thống: “Bổn hệ thống là trí năng cao cấp, trí thông minh đặt ra cao tới năm trăm, kho ngôn ngữ bao hàm hết thảy ngôn ngữ mạng, thể loại đào bảo, mặt chữ thế kỷ hai mươi mốt, chỉ có cậu không nghĩ tới, không có bổn hệ thống không làm được.” “…” Chém gió thành như vậy cẩn thận bị kéo về nấu lại đúc lại. Lâm Sơ Dương hừ hừ hai tiếng, đi tới nhìn nhìn Mạc Trạch, lại phát hiện sắc mặt Mạc Trạch đỏ bừng, da dẻ nóng bỏng, giống như bị ném vào nước sôi lăn một vòng vậy, “Hắn làm sao vậy?” Hệ thống: “Hắn đang phát sốt.” Lâm Sơ Dương cảm thấy thật giống như cậu nghe lầm, “Cái gì?” Hệ thống: “Hắn bị cậu đè ép bốn ngày, khí huyết không thông, lại chịu lạnh, cho nên phát sốt.” Lâm Sơ Dương có cảm giác cậu bị đùa bỡn, có ai từ nhỏ đến lớn chưa từng cảm mạo chưa từng phát sốt, nếu như thế mà có thể hủy diệt thế giới, vậy thế giới kia đã sớm bị diệt không còn sót lại một chút cặn rồi, còn có thể đợi đến ngày hôm nay? Hệ thống: “Phát sốt cũng sẽ thiêu chết người, hơn nữa hắn bị như vậy hoàn toàn là bởi vì làm đệm thịt người cho cậu, cậu nên chịu trách nhiệm.” Lâm Sơ Dương nhìn vết máu đã khô từ lâu trên môi Mạc Trạch, còn thật sự chột dạ, người ta chẳng những làm đệm cho cậu, còn bị cậu gặm đến miệng đều sưng lên. Cậu lấy túi trữ vật của Mạc Trạch mở ra, từ bên trong lấy ra đệm chăn bày sẵn, sau đó thả người vào che kín lại, lại đốt chút lửa nấu nồi nước nóng, lấy một cái chén ném một viên bồi nguyên đan lấy ra từ trong túi vào hòa tan, từng chút đút Mạc Trạch uống vào. Trên người cậu chỉ có một loại thuốc này, có thể chịu đựng được hay không phải xem chính Mạc Trạch. Bận rộn Mạc Trạch xong, cậu nhặt một tửu quả trên đất lên, từ trong túi lấy ra một con cá chiên, đem chất lỏng nặn ra đầy tràn thoa lên một tầng, lao ra sơn động chạy vội đến vị trí hóa linh thảo. Thời gian còn lại không nhiều, hết thảy nắm chặt. Xung quanh hóa linh thảo chỉ có một con linh thú trông coi, cũng chỉ chứa được một con linh thú, là một con gấu bắc cực có hình thể cực đại. Không sai, chính là cái loại gấu bắc cực lông trắng trong tưởng tượng của bạn đó, về phần cái loại vấn đề như tại sao gấu bắc cực lại đột phá cực hạn từ bắc cực chạy đến chỗ ấm áp như vầy, đừng hỏi cậu, cậu cũng không biết. Lúc Lâm Sơ Dương qua đó con gấu kia đang ngủ, cậu không đợi đối phương tỉnh lại lập tức đem cá chiên ném tới, bởi vì khí lực quá lớn, con cá kia giống như bàn tay tát vào trên má con gấu. Vì vậy gấu bắc cực bị tát tỉnh rồi. Nó dường như chưa tỉnh ngủ, hai con mắt gấu không hoàn toàn mở, chỉ là mũi hung hăng ngửi loạn, sau đó phát hiện cá chiên trên đất, đầu lưỡi cuốn một cái, không còn, tiếp đó tiếp tục nhắm mắt lại ngủ. “…” Lâm Sơ Dương xem từ đầu tới đuôi bị bỏ qua hoàn toàn. Kế tiếp tất cả liền dễ dàng, lấy được hóa linh thảo, cậu trực tiếp gấp rút chạy trở về tại thời điểm một giây cuối cùng nhét vào miệng Mạc Trạch, sau đó bạch quang lóe lên, cậu liền thành mảnh vải nhẹ bẫng màu trắng kia, bay bay thoáng qua che trên mặt Mạc Trạch. ****** Lúc Mạc Trạch tá»nh lại ý thức Äược trên Äầu là váºt gì, sắc mặt nhất thá»i Äen ká»t lại, hắn xá»c áo lót lên tìm kiếm khắp nÆ¡i, nhÆ°ng không phát hiá»n bóng dáng Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng. Äây là Äi rá»i? Äi cÅ©ng tá»t, có Äiá»u nếu dám dùng áo lót che lên Äầu hắn, nhÆ° váºy má»i thù nà y trÆ°á»c tiên nhá» kỹ, sau Äó sẽ chầm cháºm thanh toán. Hắn theo thói quen kiá»m tra thân thá», tiếp Äó ngây ngẩn cả ngÆ°á»i, chuyá»n hóa linh cÄn Äã hoà n thà nh, lôi linh cÄn tinh khiết, giá»ng vá»i Äá»i trÆ°á»c, còn khác chÃnh là Äá»i trÆ°á»c sau khi hắn chuyá»n hóa không có tu vi, mà hiá»n tại hắn Äã là luyá»n khà tầng nÄm. Chuyá»n gì thế nà y? Mạc Trạch gõ gõ Äầu, nhÆ°ng mà ký ức sau khi hắn ngất Äi tất cả Äá»u là trá»ng rá»ng, cái gì cÅ©ng không nhá» ra Äược, nhÆ°ng mà cà ng không nhá» ra Äược lại cà ng có chút ÄỠý khó hiá»u. âThôi, viá»c nà y vá» sau lại xem Äi, hiá»n tại quan trá»ng nhất là chạy vá» Mạc gia, tÃnh toán thá»i gian, ngÆ°á»i của Huyá»n DÆ°Æ¡ng Tông nên Äến rá»i.â Hắn lầm bầm lầu bầu, tâm tÆ° giá»ng nhÆ° phiêu vá» Äá»i trÆ°á»c. Huyá»n DÆ°Æ¡ng Tông là Äại tông chÃnh thá»ng Äá» nhất nhân giá»i, Mạc gia há»i lá» không dÆ°á»i trÄm miếng linh thạch má»i Äá»i Äược cÆ¡ há»i Äá»i phÆ°Æ¡ng Äến Mạc gia thu Äá» tá». Äá»i trÆ°á»c lúc nà y hắn vẫn là phế váºt ngÅ© linh cÄn, chá» có thá» hâm má» nhìn những ngÆ°á»i Äược tuyá»n và trÆ°á»ng lão Huyá»n DÆ°Æ¡ng tông rá»i khá»i Mạc gia, sá»ng lại má»t Äá»i, hắn sao có khả nÄng Äem cÆ¡ há»i nà y nhÆ°á»ng Äi. Quyết Äá»nh chủ ý hắn liá»n cấp tá»c thu tháºp á»n thá»a ra khá»i cấm Äá»a. Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng tá»± nhiên không biết trong lòng Mạc Trạch Äang tÃnh toán cái gì, nhÆ°ng câu nói lẩm bẩm kia cáºu lại nghe rõ rõ rà ng rà ng, trong nguyên tác quả tháºt có chuyá»n Huyá»n DÆ°Æ¡ng tông thu ngÆ°á»i, chá» có Äiá»u ban Äầu bá» sÆ¡ lược, cho Äến vá» sau lúc ná»i dung truyá»n triá»n khai má»i Äá» cáºp Äến lần thứ hai. Nếu nhÆ° Mạc Trạch tiến và o Huyá»n DÆ°Æ¡ng Tông rá»i khá»i Mạc gia, cÅ©ng chÆ°a chắc không phải má»t chuyá»n tá»t. ****** Mạc Trạch vừa xuất hiá»n tại ná»i viá»n Diá»
n Võ ÄÆ°á»ng, Äám ngÆ°á»i Mạc Sâm Äang tu luyá»n sau khi hết khiếp sợ liá»n cùng nhau che thắt lÆ°ng vá»i vã lùi vá» sau, hoà n toà n là má»t bá» hình tượng bá» cưỡng X. Mạc Trạch trêu tức cong khóe môi, âNgụy sÆ° phụ á» Äâu?â Má»i ngÆ°á»i nhìn lẫn nhau, thiếu niên máºp mạp á» cuá»i cùng bá» Äẩy ra, nói rằng: âHuyá»n DÆ°Æ¡ng Tông Äang thu Äá» Äá» á» chÃnh viá»n, Ngụy sÆ° phụ mang theo Äá» tá» của nhà chủ chạy tá»i Äó rá»i.â Mạc Trạch nháºn Äược tin tức, giá»ng nhÆ° má»t cÆ¡n gió biến mất tại chá». Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng không bá» Mạc Trạch mặc lên ngÆ°á»i, mà là bá» ném vá» phòng ngâm mình trong cháºu nÆ°á»c, Äợi Mạc Trạch vừa Äi, cáºu không nhá»n Äược há»i: âHá» thá»ng, mà y nói xem tao có thá» bái sÆ° hay không?â Há» thá»ng: âTá»± nhiên có thá».â Hoà n thà nh nhiá»m vụ hóa linh thảo Äược thÆ°á»ng không tá»i, tuy rằng Trúc cÆ¡ Äan tạm thá»i không dùng Äược, nhÆ°ng nÄm trÄm Äiá»m thÆ°Æ¡ng thà nh có thá» mua dược váºt há»i phục giá trá» tinh lá»±c, cho nên tạm thá»i duy trì hình ngÆ°á»i Äá»i vá»i cáºu mà nói không phải viá»c khó. Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng nháºn Äược câu trả lá»i, khẽ cắn rÄng tiêu hết má»t trÄm Äiá»m mua mÆ°á»i viên tụ nguyên Äan khôi phục giá trá» tinh lá»±c trong thÆ°Æ¡ng thà nh, sau Äó từ trong túi lấy ra má»t viên dùng. Sau khi chuyá»n Äá»i, cả ngÆ°á»i cáºu Æ°á»t sÅ©ng từ trong cháºu nÆ°á»c bò ra⦠Äợi cáºu thay quần áo xong chạy tá»i chÃnh viá»n, á» Äó Äang náo nhiá»t. Huyá»n DÆ°Æ¡ng tông chá» phái ba ngÆ°á»i tá»i Äây, má»t lão giả Kim Äan kỳ và má»t thanh niên Linh tá»ch sÆ¡ kỳ, cùng vá»i má»t thiếu nữ Trúc cÆ¡ trung kỳ. Ba ngÆ°á»i song song mà là m, trÆ°á»c mặt Äặt má»t cái bà n, trên bà n bà y má»t cái gÆ°Æ¡ng cao ná»a ngÆ°á»i che mặt, ngÆ°á»i cần khảo nghiá»m chá» cần Äứng trÆ°á»c gÆ°Æ¡ng soi má»t cái là Äược. NgÆ°á»i Ngụy Giang mang tá»i tá»± nhiên là Äá»u có linh cÄn, nhÆ°ng muá»n và o tông môn không phải chá» có linh cÄn là Äủ, còn phải nhìn xem linh cÄn là dạng gì, tÆ° chất có cao hay không. Phen nà y tÆ°Æ¡ng Äá»i có thá» qua ải chá» có má»t ngÆ°á»i, chÃnh là Mạc Quân Hạo. Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng lặng lẽ Äi tá»i bên cạnh Mạc Trạch, vá» vá» vai hắn, chủ ý của cáºu rất ÄÆ¡n giản, chÃnh là dá»±a và o Mạc Trạch. Mạc Trạch nhà n nhạt liếc nhìn cáºu má»t cái, âNhá» giặt sạch sẽ trả cho ta.â Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng lúng túng sá» sá» mÅ©i, không phải má»t bá» quần áo thôi sao, xì. Mạc Trạch không cho cáºu cÆ¡ há»i nói chuyá»n, lôi kéo cáºu ra khá»i Äám ngÆ°á»i nói vá»i ông lão kia rằng: âXin chân nhân giúp chúng ta Äo má»t chút xem có hợp lá» hay không.â Mạc Thiên Hà nh không á» nÆ¡i nà y, cho nên chủ sá»± ngoại trừ Mạc Quân Hạo chÃnh là Ngụy Giang, Ngụy Giang là m thế nà o cÅ©ng không nghÄ© tá»i Mạc Trạch sẽ Äứng ra và o lúc nà y, không khá»i khinh bá» liếc hắn má»t cái, âMạc Trạch, tÆ° chất của ngÆ°Æ¡i và bằng hữu ngÆ°Æ¡i quá thấp, không nên lãng phà thá»i gian của chân nhân.â NgÆ°á»i bên ngoà i phụ há»a nói: âÄúng váºy, phế váºt ngÅ© linh cÄn cÅ©ng dám Äứng ra mất mặt, nếu Äá» cho thế gia khác nhìn thấy nói không tá»t còn tÆ°á»ng rằng ngÆ°á»i Mạc gia chúng ta chết sạch rá»i, chá» còn dùng Äược hai tên rác rÆ°á»i thôi.â Mạc Quân Hạo phì cÆ°á»i má»t tiếng, nói: âMạc Trạch, nhìn trên ngÅ© linh cÄn của ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i trá»n huấn luyá»n của Diá»
n Võ ÄÆ°á»ng ta cÅ©ng không truy cứu, nhÆ°ng Äây không phải là nÆ¡i Äá» ngÆ°Æ¡i há» Äá», vẫn là mang theo cáºu ta mau mau rá»i Äi, bằng không chá»c giáºn chân nhân không phải hai ngÆ°á»i các ngÆ°Æ¡i gánh ná»i Äâu.â Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng hÃt sâu má»t hÆ¡i, Äem lá»a giáºn Äè xuá»ng, nói vá»i Mạc Trạch: âBá»n há» nói ngÆ°Æ¡i nhÆ° váºy ngÆ°Æ¡i còn chá»u Äá»±ng Äược à ?â âSá»± thá»±c dá»
khiến ngÆ°á»i ta câm miá»ng hÆ¡n.â Mạc Trạch không ngại cÆ°á»i cÆ°á»i, tay dùng sức Äẩy má»t cái, Äem Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng Äẩy lên trÆ°á»c gÆ°Æ¡ng. Trong gÆ°Æ¡ng vẫn chÆ°a chiếu ra hình ngÆ°á»i, chá» có má»t chút ánh sáng xanh nhạt hiá»n lên, sau Äó trong nháy mắt ná» tung, khiến ngÆ°á»i ta không má» mắt ná»i. Hết
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88
Chương sau