Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88
Chương sau
Mạc Trạch nhíu nhíu mày, bất động thanh sắc đem bùa chú giấu trong lòng bàn tay thu về, “Xem ra hôm nay ta không chết được.” Mạc Quân Hạo ném trường kiếm, hai tay túm quần lên đè lại, gương mặt đỏ đen đen trắng, y lớn như vậy còn chưa từng chật vật thế này đâu, cố tình y còn thật sự không dám động thủ nữa. Thắt lưng đứt chỉnh tề như thế tỏ rõ chính là có cao nhân lén ra tay, có lẽ là cảnh cáo, cũng có lẽ là cái gì khác, nhưng cơ bản có thể xác định là người kia đứng về phía Mạc Trạch. Y dùng linh thức lén lút dò xét bốn phía một phen, chỉ là một người cũng không phát hiện, có thể ẩn núp tốt như vậy, ít nhất là Trúc cơ kỳ trở lên. Thực lực của tu chân thế gia không bằng tông môn, tu vi Trúc cơ kỳ đã có thể làm chủ sự, còn là cái loại tùy chọn chức vị, cho nên bất luận làm sao, Mạc Trạch trước mắt là không thể động vào nữa. Mạc Quân Hạo âm trầm liếc nhìn Mạc Trạch một cái, quay người rời đi, “Chúng ta đi.” “Chuyện này… tiểu thiếu gia, bây giờ chúng ta buông tha hắn sau đó liền không dễ xử lí đâu.” Mạc Sâm do dự đứng tại chỗ, trong lòng ít nhiều cũng có chút hối hận khi tiếp nhận cái việc xấu này, vốn tưởng rằng mượn cơ hội này có thể bám víu lên bắp đùi tiểu thiếu gia, lại không nghĩ rằng kết quả sẽ là như thế này, nếu như Mạc Trạch sống sót ra ngoài cáo trạng gã, gã bất quá là con cháu một cái chi thứ thôi, nếu tội trạng mưu hại người của nhà chủ chụp lên người gã, vậy còn không chụp một cái chính xác, bồi thường mạng là còn nhẹ, làm không tốt thì cha mẹ huynh đệ cũng phải chôn cùng. Tâm tư Mạc Quân Hạo hơi động, cười vỗ vỗ bờ vai gã, nói rằng: “Tự ngươi xem mà làm, nếu hợp ý ta, ngày mai liền đến thư phòng của ta đi.” Làm sao mới hợp tâm ý nhất là chuyện đã rõ rành rành, Mạc Quân Hạo không đợi Mạc Sâm trả lời, trực tiếp ngự kiếm rời đi. Lúc Mạc Sâm quay đầu lại nhìn Mạc Trạch, liền giống như đang nhìn một khối thi thể vậy. Thủ hạ của Mạc Sâm cũng không phải đều là dốt nát, một tên trong đó đứng ra ấp a ấp úng khuyên nhủ: “Mạc Sâm, chúng ta cũng rời khỏi đây đi, cái này có chút không thích hợp.” Mạc Sâm liếc tên đó một cái, “Không phải chỉ đứt cái thắt lưng thôi sao, cũng không phải khoét cái động trên thân thể ngươi, sợ cái gì, lẽ nào ngươi không muốn làm người hầu bên cạnh tiểu thiếu gia?” Quyền lợi cùng tài nguyên dễ như trở bàn tay, ngươi muốn hay không muốn? Người kia do dự một chút, kéo quần lên đứng ở một bên. Mạc Trạch sớm đoán được kết quả sẽ như vậy, cúi đầu nhìn quần áo trước ngực bị cắt ra, dùng ống tay áo cọ áo lót lộ ra bên ngoài, căn bản không đặt những kẻ đối diện vào mắt. Lâm Sơ Dương có chút không vui, cả cái áo lót vừa là thân thể cậu cũng là mặt cậu, một thằng đàn ông bị một thằng đàn ông khác sờ mặt và vân vân, đều nổi da gà. Hơn nữa cậu vốn còn có chút đắc chí đối với hiệu quả mình tạo ra, không ngờ cái tên Mạc Sâm này không biết phân biệt, quẹo lại khiến cho kết cục trở về vị trí cũ, lãng phí toàn bộ công sức. Hiện tại Mạc Trạch khí định thần nhàn như vậy không phải là hi vọng cậu kháng thương tổn giúp, ngược lại Lưu Vân Y nước lửa bất xâm đao thương bất nhập… Cho nên mẹ nó nên dùng nắm đấm hung hăng đập, áo lót không đảm đương nổi bông lót, gõ không ra vết thương chẳng lẽ còn đánh không ra máu đọng à, ngày hôm qua đầy người thương tổn không phải là như thế sao. Đáng đời đau chết mi, lần này đừng hòng ông đây bôi thuốc cho mi nữa! Lâm Sơ Dương ở trong lòng hung hăng nguyền rủa một phen, sau đó cấp tốc mở túi trữ vật ra sử dụng một lọ hoạt lạc tán đem nội lực hồi đầy. Khụ, cậu thật sự không phải là lo lắng tên kia, cậu chính là phòng ngừa vạn nhất thôi. Kết quả đám người Mạc Sâm vừa lại gần một chút, không phải quần rơi thì chính là áo rách thành hai nửa, mà Mạc Sâm là đối tượng để ý trọng điểm chính là thảm nhất trong số đó, khắp toàn thân từ trên xuống dưới quần áo đều báo hỏng, trực tiếp trần truồng mà chạy. Mấy tên to xác này đều sợ rồi, trong lòng Mạc Sâm cũng không chắc chắn, hai tay che mặt cũng không phải che phía dưới cũng không phải, vì vậy hung ác trợn mắt nhìn Mạc Trạch một cái, đại ý chính là ngươi chờ đó cho ta, tiếp theo xoay người chạy đi. Lão đại cũng đi rồi, bọn tiểu đệ ở lại cũng không phải, vì vậy từng người kéo quần, phòng bị nhìn chằm chằm bốn phía, nhanh chóng phắn. Một trận đấu pháp sinh tử chiếm gần 5 chương trong tình tiết mở đầu truyện cứ như vậy không biết nên khóc hay nên cười mà hạ màn kết thúc, nhưng nhân vật chính Mạc Trạch thì căn bản là không có động thủ, lại xem cuộc vui. Mạc Trạch xoa xoa mi tâm, đem ý cười trong mắt ép xuống, nói rằng: “Không biết là vị bằng hữu nào ra tay giúp đỡ, ân tình này Mạc Trạch ta thiếu nợ, sau đó nếu có chỗ nào cần liền tới tìm ta, ta sẽ trả lại ngươi một lần.” Lâm Sơ Dương bĩu môi, coi như người này còn có lương tâm, không lãng phí trắng ba bình hoạt lạc tán của cậu. Mạc Trạch đợi một hồi thấy không ai đáp lại, cúi đầu tự lẩm bẩm: “Thôi, đến lúc này còn không lộ diện sợ là cũng không muốn để ta nhớ việc này.” “Đừng chứ, ngươi không nhớ thì không phải ông đây làm không công à!” Lâm Sơ Dương cuống lên, cố tình trạng thái áo lót cậu liền không thể nói chuyện, chỉ có thể rống lên trong lòng. Mạc Trạch đợi một hồi mới hoàn toàn bỏ đi tâm tư, quay người đi đến lối vào cấm địa. Cấm địa Mạc gia mấy trăm năm chưa từng có ai vào, cỏ rậm cây to, không chỉ thú hoang đông đảo, rất nhiều nơi còn sinh ra độc chướng, không cẩn thận thì sẽ mất mạng. Mạc Trạch cảm thấy được đời trước có thể bình yên vô sự đi tới chỗ sâu trong cấm địa lấy được hóa linh thảo hoàn toàn chính là vận may, nếu như lúc đó hắn biết chỗ này có nguy hiểm như vậy, sợ là tám phần mười đều sẽ tránh khỏi, núp xa xa. Hắn vỗ một cái tật phong phù lên hai chân, dựa theo con đường đời trước đi qua mà chạy vào bên trong, trên đường chỉ dừng lại bên một cây ăn trái hái mấy trái cây ném vào túi trữ vật, chờ đói sẽ đem ra lấp bụng. Đợi lúc hắn chạy tới chỗ hóa linh thảo, hắn mới biết mình tính sai. Hóa linh thảo thế gian hiếm có, tự nhiên có linh thú ở bên bảo vệ, đời trước lúc hắn đến đây không biết tại sao linh thú mê man không dậy nổi, thế mới cho hắn cơ hội bắt được tiên thảo, mà bây giờ thời gian không đúng, linh thú kia cực kỳ tỉnh táo, hắn còn chưa có tới gần liền bắt đầu nhe răng với hắn, đâu còn có thể gần hơn một bước nữa. Mạc Trạch tuy rằng gấp nhưng cũng không đến nỗi lỗ mãng, giao thủ mấy hiệp thăm dò thực lực của linh thú sau đó liền lui ra khỏi vòng chiến, ở phía xa tìm cái sơn động tạm thời ở lại. Đêm khuya, Lâm Sơ Dương thấy Mạc Trạch đã nhập định liền lén lút chuyển đổi đi ra, biến thành hình người. Chuyện con linh thú lúc ban ngày kỳ thực cậu cũng không nghĩ tới, cơ mà phương pháp giải quyết không phải là không có. Đừng xem linh thú kia hung mãnh cực kỳ, mặc cho đao thương pháp thuật đều không thể gây tổn thương cho nó mảy may, kỳ thực nó có một cái khuyết điểm trí mạng, chính là nó và cậu đều thật sự là đồ tham ăn, gặp phải thứ có thể ăn đều muốn nhét vào mồm. Trong cấm địa mọc một loại trái cây tên là tửu quả, dính lên một chút liền có thể khiến người ta mê man không dậy nổi, chỉ cần cậu tiện tay lấy vài thứ đồ ăn trong túi ra, lại đem chất lỏng của tửu quả nhỏ lên trên, đẩy ngã linh thú kia bất quá chỉ là chuyện cỏn con. Lâm Sơ Dương nhìn chằm chằm túi trữ vật trên eo Mạc Trạch, hai mắt hơi toả sáng. Ban ngày trái cây mà Mạc Trạch hái giống như đúc miêu tả trong nguyên tác, hẳn chính là tửu quả, cái này tốt, bớt đi không ít chuyện. Cậu thận trọng bước qua, hai tay đưa về phía túi trữ vật bên hông đối phương, nhưng thời điểm tay cậu mới vừa chạm được túi liền bị một đôi tay khác bắt được, cậu ngẩng đầu, đối mắt với Mạc Trạch, cảm xúc của Mạc Trạch giấu rất sâu, nhưng sát khí nhàn nhạt xoay xung quanh lại nói rõ tâm tình chủ nhân nó thật không tốt. Lâm Sơ Dương theo bản năng run lập cập, cứng ngắc kéo ra khóe miệng, lộ ra một nụ cười có chút vặn vẹo, “Này…” Aiz, người này không phải nên nhập định sao, nhập định không phải không nhận thức được tình huống xung quanh à, sao đột nhiên lại tỉnh rồi, cái này không khoa học! Mạc Trạch nhíu nhíu mày, “Trộm?” Lâm Sơ Dương rút tay về, “Ta không phải.” Bạn đang Mạc Trạch bình tÄ©nh nói: âNgÆ°Æ¡i trá»m áo lót của ta.â Dù sao cÅ©ng là vùng hoang dã, cho dù hắn bà y tráºn pháp cÅ©ng không dám nháºp Äá»nh quá sâu, cho nên trên ngÆ°á»i lạnh hÆ¡n má»t chút hắn cÅ©ng cảm giác Äược không thÃch hợp, láºp tức tá»nh lại, Äúng lúc thấy má»t Äôi tay trá»m duá»i tá»i túi trữ váºt của mình. Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng nghiêm mặt trừng hắn, trá»m em gái mi á, ông Äây má»t ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng trá»m áo lót mi là m gì hả, cÅ©ng không phải biến thái! Không Äúng, áo lót của Mạc Trạch không phải là ông à ⦠âNgÆ°Æ¡i là ai, và o bằng cách nà o?â Mạc Trạch có thá» cảm giác Äược LÆ°u Vân Y á» gần Äó, cho nên cuÌng không vá»i tìm vá», ngược lại quan tâm tá»i má»t chuyá»n khác, hắn rất xác Äá»nh khi hắn Äi và o nÆ¡i nà y không có ai cả, nhÆ° váºy ngÆ°á»i trÆ°á»c mắt nà y là và o bằng cách nà o? Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng không thông qua Äầu óc, trá»±c tiếp má» miá»ng nói rằng: âTa tên Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng, là ngÆ°á»i cùng ÄÆ°á»ng, ÄÆ¡n thuần là Äi ngang quaâ¦â Má»t Äám quạ từ trên trá»i bay qua, Äem sắc mặt Mạc Trạch cuÌng nhiá»
m Äen, Äi ngang qua cấm Äá»a Mạc gia? NgÆ°á»i nà y có não không váºy, má»t cáºu ta còn nói ra Äược, kiếm cá» cuÌng tìm cái nà o Äáng tin chút Äược khôngâ¦.. từ từ, quần áo trên ngÆ°á»i tên nà y có chút quen mắt? âQuần áo trên ngÆ°á»i ngÆ°Æ¡i là của ta.â Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng sững sá», cúi Äầu nhìn nhìn trÆ°á»ng sam mà u xanh trên ngÆ°á»i, Äúng là bá» quần áo tá»i hôm qua cáºu thuáºn tay lấy trong tủ quần áo của Mạc Trạch, lúc trá» vá» bá» cưỡng chế chuyá»n Äá»i cho nên quên trả lại. Cái nà y phải giải thÃch thế nà o? Mạc Trạch giúp cáºu ra kết luáºn, âNgÆ°Æ¡i theo dõi ta.â Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng không thá» không thừa nháºn trÆ°á»c mắt cÅ©ng là má»t cái cá» Äá» qua, dứt khoát vò mẻ chẳng sợ nứt, âPhải, kỳ thá»±c ta chú ý ngÆ°Æ¡i Äã lâu rá»i.â Lá»i nà y nói ra giá»ng nhÆ° tá» tình váºy, Mạc Trạch quan sát hai mắt cáºu, biá»u tình có chút quái lạ, má»t há»i lâu má»i ÄÆ°a tay ra, âTrÆ°á»c tiên ÄÆ°a áo lót cho ta.â ââ¦â Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng uất ức, cáºu Äi Äâu tìm áo lót chứ hả. âÄem trên ngÆ°á»i ngÆ°Æ¡i cá»i ra.â Trên mặt Mạc Trạch không hiá»n ra, nhÆ°ng thá»±c chất rất Äá» phòng Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng, dù sao thì lai lá»ch của ngÆ°á»i nà y quá mức quái lạ, mặc dù không có tu vi cÅ©ng là m cho ngÆ°á»i ta không yên lòng. Ão lót của Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng tá»± nhiên cÅ©ng là lấy từ tủ của Mạc Trạch, thế lá»±c ác á» phÃa trÆ°á»c, cáºu cÅ©ng chá» có thá» tạm thá»i khuất phục, không tình không nguyá»n má» quần áo ra, trong lòng mắng lúc ban ngà y cứu bạch nhãn lang (kẻ vô Æ¡n bạc nghÄ©a). Mạc Trạch ghét bá» tiếp nháºn áo lót, sau khi vá» ba tá» thanh tẩy phù xong má»i mặc lên ngÆ°á»i, tiếp theo tá» má» quan sát Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng, hiá»n tại hắn có thá» khẳng Äá»nh LÆ°u Vân Y á» trên thân thá» ngÆ°á»i nà y. Thần kinh Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng có thô hÆ¡n nữa cÅ©ng bá» nhìn chằm chằm Äến hết chá» nói rá»i, trong lòng không khá»i lại bắt Äầu nghi hoặc, hà ng nà y thá»±c sá»± là cái tên nam chÃnh thánh nhân dá»
nói chuyá»n kia à , âTa tháºt sá»± không có trá»m áo lót của ngÆ°Æ¡iâ¦â Hết
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88
Chương sau