Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88
Chương sau
Lữ Mông vốn đã bị nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt của hai người làm cho sâu sắc chấn động, vừa bị gọi như thế cho dù tâm lý không tỉnh táo, thì người đã cho ra phản ứng, “Mẹ kiếp, còn dám gọi cái tên kia ông đây mưu sát cả nhà cậu… Từ từ, cậu làm sao biết cái tên này?” Lâm Sơ Dương nhanh chóng nhớ ra thân thể cậu bây giờ không phải là cái trước kia, đang suy nghĩ giải thích thế nào, Mạc Trạch liền tiến lên một bước, nói: “Vừa nãy nhiều người không tiện nói tỉ mỉ, kỳ thực linh hồn trong thân thể này chính là Lâm Sơ Dương, mượn xác hoàn hồn nghĩ rằng cậu từng nghe qua đi.” Cái này đương nhiên nghe qua, trong tiểu thuyết thường viết được không! Lữ Mông lại chấn kinh một chút, rồi mới đem tầm mắt chuyển tới trên người Lâm Sơ Dương, vui vẻ nói: “Cậu đúng là Dương Dương?” Lâm Sơ Dương: “Cậu tám tuổi đái dầm giá họa cho bạn nhỏ cùng giường, mười tuổi sờ tay cô bé người ta lừa người ta muốn ôm một cái bị cô bé người ta trét một mặt bùn, mười lăm tuổi mối tình đầu ngày hôm sau chia tay, mười tám tuổi muốn thất thân kết quả tiến vào khách sạn mới phát hiện em gái là nam…” “Dương Dương!” Lữ Mông nghiến răng nghiến lợi, những vui vẻ kích động vừa nãy khi nhìn thấy bạn tốt sống lại trong nháy mắt hóa thành xúc động muốn lấy dao mổ lợn cắt cổ, xông tới muốn cho người ta một cái ôm con gấu, sau đó bị một cước đạp ra ngoài… Tay Lâm Sơ Dương duỗi ra cứ như vậy khựng ở giữa không trung. Quên nói với bạn tốt, nhà cậu có thêm một ngựa giống bánh nhân mè đen dục vọng chiếm hữu cực cao… Manh Manh, cậu phải kiên trì chịu đựng! Sau đó Lữ Mông quyết đoán kiên trì chịu đựng, hắn mờ mịt ngẩng đầu nhìn phía hai người: “Sao tôi lại bay ra ngoài?” Một thân tu vi kia của Mạc Trạch, tốc độ ra chân há lại là phàm trần mắt thịt có thể bắt kịp, vì vậy không phát hiện mình bị người ta đạp bay quả thực quá bình thường có được không (gào thét – ing)! Lâm Sơ Dương có cảm giác đối mặt với người bạn tốt này, có chút điểm không đành lòng nhìn thẳng, đây là tình tiết muốn bị đàn ông nhà cậu bắt nạt chết đây mà. Mạc Trạch làm ra bộ dạng rất lo lắng: “Có phải là thân thể không thoải mái không?” Lữ Mông gãi đầu một cái, dùng kinh nghiệm nhiều năm chạy nghiệp vụ của hắn đến xem, trong này tuyệt đối có vấn đề! Thế nhưng, hắn không biết. Cho nên… Có khả năng thật sự chính là mình bị choáng đi. Cảm giác mình đã nghĩ thông suốt, hắn đem tầm mắt chuyển qua trên người Lâm Sơ Dương một lần nữa, tuy rằng không phải cùng một gương mặt, nhưng nhìn một chút lại có loại xúc động muốn khóc lên. Hắn mắt lệ rưng rưng đi được hai bước, liền dừng lại, rùng mình một cái. Ôm ấp vẫn là miễn đi. “Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?” “Nói ra rất dài dòng.” Lâm Sơ Dương cũng có một chút cảm giác muốn rơi nước mắt như vậy, nói xong mấy chữ liền nhìn sang Mạc Trạch bên cạnh. Tầm mắt Lữ Mông cũng cùng dời đến trên người Mạc Trạch. Mạc Trạch: “Tôi tên Mạc Trạch.” Lữ Mông: ông đây biết anh tên Mạc Trạch vừa nãy ở cửa đã nói mà… Dùng kinh nghiệm nhiều năm chạy nghiệp vụ của ông đến xem, sao lại có cảm giác cái tên này hơi quen thuộc… Mạc Trạch tiếp tục nói: “Mạc Trạch trong « vô cực chí tôn ».” Lữ Mông: Lỗ tai mình nhất định có bệnh rồi! ! ! Nhớ năm đó hắn và Lâm Sơ Dương là đồng thời theo bộ truyện này, chẳng qua là lúc truyện kết thúc Lâm Sơ Dương cũng thăng theo luôn. Hắn khoa trương hé miệng: “Ha ha ha ha…” Nhưng đối mặt với biểu tình đặc biệt đứng đắn của hai vị kia, rất nhanh hắn ha không nổi nữa, liền khôi phục lại dáng vẻ khiếp sợ nhìn về phía Lâm Sơ Dương: “Đây là thật à?” Lâm Sơ Dương gật gật đầu. Lữ Mông dường như nghe thấy tiếng tam quan vỡ vụn… Cho nên nói bạn tốt của hắn là bên này ngỏm rồi xuyên vào trong sách bẻ cong ngựa giống sau đó lại cùng nhau xuyên trở về? Cho nên cái xưng hô sư huynh đồ bỏ gì đó không phải là quan hệ học trưởng học đệ mà là sư huynh đệ chân chính à? Lâm Sơ Dương nhìn thấy biểu tình của bạn tốt, trong lòng thần kỳ xuất hiện một loại cảm giác thỏa mãn, dứt khoát kéo người đến ghế sofa ngồi xuống, đem một phần những chuyện phát sinh giữa cậu và ngựa giống có thể nói ra tỉ mỉ nói một lần, mà tam quan của Lữ Mông cũng trong quá trình này hoàn toàn bị ép thành mảnh vụn. Ôn chuyện như vậy tới buổi tối Mạc Trạch làm ra một bàn cơm nước ngon miệng, lại kéo dài đến trên bàn cơm. Lữ Mông rốt cuộc hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, liếc nhìn Mạc Trạch đang đút cơm, lại liếc nhìn Lâm Sơ Dương đang ăn vui vẻ, cảm giác đôi mắt có chút mù, bị chói mù, vì vậy để đũa xuống hỏi: “Hai người dự định sau này làm thế nào bây giờ?” Mạc Trạch lại gắp cho Lâm Sơ Dương một đũa đồ ăn, sau đó gắp một khối cá vào trong bát vừa nhặt xương vừa nói: “Tôi muốn đi đóng phim.” Nói xong đem cá đã nhặt xương xong gắp vào bát Lâm Sơ Dương một lần nữa. Lữ Mông: Có loại xúc động muốn hất bát phải làm thế nào? Lúc này Lâm Sơ Dương cũng nhớ đến chuyện nhiệm vụ hệ thống, công việc này Mạc Trạch quả thực thích hợp hơn so với cậu, nhưng vấn đề lại tới nữa, “Chúng ta không có chứng minh thư.” Mạc Trạch ôn nhu hôn hôn trên mặt Lâm Sơ Dương: “Chuyện này có khó khăn gì, giao cho ta là được.” Lâm Sơ Dương hồ nghi nhìn hắn. Mạc Trạch bày ra biểu tình ta rất chân thành. Lâm Sơ Dương: “Không cho trộm cắp không cho giết người không cho thông đồng với gái!” Mạc Trạch vẫn như trước ôn nhu nhìn lại, thái độ ung dung không vội gắp một đũa đồ ăn đặt gần bên môi đối phương, “Được, đều nghe sư huynh, đến nếm thử cái này, trước đây sư huynh thích ăn nhất đó.” Lâm Sơ Dương phối hợp há mồm, mùi vị quả thực rất tốt, tâm tình dường như cũng lập tức tốt hơn, “Hai cái phía trước cho dù muốn làm cũng phải bảo đảm không dấu vết, bảo vệ tốt chính mình, còn cái phía sau nếu như dám làm…” Cậu liếc liếc phía dưới Mạc Trạch, làm tư thế cắt. Nụ cười của Mạc Trạch cứng đờ, theo bản năng kẹp chặt hai chân, lập tức thổ lộ: “Ta chỉ yêu một mình sư huynh, những người khác ở trong lòng ta chính là ngay cả một sợi tóc của sư huynh cũng không sánh nổi.” Lữ Mông: Hai vị tán tỉnh xin chú ý trường hợp ê này! Cái bóng đèn sáng như vậy ở đây các người không nhìn thấy à! Không cần ngược chó đọc thân như thế chứ. Mẹ nó càng muốn hất bát phải làm thế nào… Một bữa cơm ăn xong, Lữ Mông nghẹn lòng rời đi, hắn không bao giờ muốn nhìn thấy đôi cẩu nam nam này nữa, giời ạ show ân ái sẽ chết sớm đó có hiểu không! Càng tiện! Mạc Trạch biểu thị có thể không gặp tự nhiên là tốt nhất, áo lót nhà hắn chỉ cần có thể nhìn thấy một mình hắn là tốt rồi ╮(╯▽╰)╭ Có điều, trước tiên vẫn phải giải quyết vấn đề chứng minh thư. Đêm đó sau khi Lâm Sơ Dương ngủ say, hắn lặng lẽ nhảy cửa sổ đi ra ngoài. Dù sao thì Lâm Sơ Dương sinh hoạt ở thế giới này hai mươi mấy năm, cho dù có đến một thế giới khác, tư duy ở một mức độ nào đó vẫn bị hạn chế, mà loại hạn chế này đối với Mạc Trạch hắn lại là không có, cho nên hắn chỉ cần mò vào trong cục xx, lại dùng một tí phép thuật che mắt nhỏ linh tinh, tất cả liền giải quyết. Chờ hôm sau Lâm Sơ Dương tỉnh lại, đầu giường của cậu đã đặt hai tờ chứng minh thư mới tinh cùng một quyển hộ khẩu… Chú thích: bởi vì triều đại từ lâu đã ban hành kết hôn đồng tính luyến ái, tuy rằng một số địa phương không thịnh hành vẫn là phong kiến như vậy, thế nhưng, cũng có thể đăng ký. Cho nên quan hệ mà Mạc Trạch đăng ký cho hai người chính là quan hệ chồng chồng, hợp pháp. Kèm theo giấy hôn thú… Lâm Sơ Dương nâng giấy hôn thú đời trước cầu mà không được đời này thoải mái giải quyết, ánh mắt nhìn Mạc Trạch khá phức tạp, tuy rằng cũng rất thỏa mãn rất hạnh phúc rất vui vẻ, nhưng chung quy luôn có một loại cảm giác bị tímh kế. Mạc Trạch trực tiếp bò lên giường đem người ngăn chặn, dáng vẻ thật ngốc nghếch thực dễ lừa trừng mắt nhìn: “Ta làm không đúng sao?” Lâm Sơ Dương: “…Đúng.” Mẹ nó cái biểu tình nói làm sai sẽ bị thiên lôi đánh đó nhìn ông là đùa cái gì vậy hả! Anh tàn nhẫn. Bạn đang Mạc Trạch cá» cá» gò má cáºu: âVáºy tại sao sÆ° huynh lại nhÆ° váºy?â Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng mặt không cảm xúc: âKhông hoa tÆ°Æ¡i không nhẫn không hôn lá»
, chá» hai bản giấy hôn thú là m cho chúng ta tháºt giá»ng nhÆ° bá» trá»n váºy.â Mạc Trạch thấp giá»ng ná» nụ cÆ°á»i: âTa Äây liá»n là m bù cho sÆ° huynh Äược không?â Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng láºp tức từ chá»i: âKhông Äược!â Mạc Trạch: âTại sao?â Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng: âKhông có tiá»n.â Äây là má»t vấn Äá» rất thá»±c tế. Äá»ng tác của Mạc Trạch cứng Äá», yên lặng rút lui, trong túi tiá»n của hắn quả thá»±c có má»t chá»ng thiên tà i Äá»a bảo linh thạch kim ngân không sai, nhÆ°ng chá» không có nhân dân tá». CÆ¡ mà còn có chứng minh thÆ°, không còn là không há» khẩu nữa, cái nà y có nghÄ©a là hắn có thá» ký hợp Äá»ng. Ngà y hôm sau, Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng hảo hảo Än diá»n cho hai ngÆ°á»i má»t phen, Äi trên ÄÆ°á»ng là m má»t vòng, buá»i tá»i trá» vá», trong túi áo hai ngÆ°á»i chất Äầy danh thiếp, không chá» có cho Mạc Trạch, còn có cho cáºu⦠Mặt nhược thụ Äặc biá»t xinh Äẹp biá»t danh thá»t tÆ°Æ¡i nhá». Vì váºy vấn Äá» suy tÃnh liá»n biến thà nh má»t ngÆ°á»i ký kết hay là hai ngÆ°á»i Äá»ng thá»i ký kết. Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng rất do dá»±, cáºu rất muá»n là m minh tinh, nhÆ°ng lại sợ tÃnh cách của mình không quá thÃch hợp sẽ kéo chân sau Mạc Trạch, lỡ nhÆ° hai ngÆ°á»i Äá»u không là m Äược nhiá»m vụ bá» hai cái trừng phạt, dùng thuá»c tÃnh tuyên bá» trừng phạt của há» thá»ng⦠à nô! Cái nà y tuyá»t Äá»i không Äược! Cáºu kiên Äá»nh Äem Mạc Trạch Äẩy trên giÆ°á»ng, ngá»i lên, xé quần áo của hai ngÆ°á»i ra, vừa bẹp bẹp bẹp vừa nói: âNgÆ°Æ¡i cá» lên, ta ủng há» ngÆ°Æ¡i trên tinh thần.â Mạc Trạch rất phá»i hợp Äem thứ kiên Äá»nh của mình ÄÆ°a và o, tuy rằng không rõ áo lót nhà hắn lại nghÄ© cái gì, có Äiá»u chủ Äá»ng nhÆ° thế nghÄ© lại cÅ©ng không phải chuyá»n xấu. Tháºt thoải mái, Æ°m, trÆ°á»c hết nhÆ° váºy Äi⦠Vì váºy sau khi bẹp bẹp bẹp, Mạc Trạch cả ngÆ°á»i sảng khoái Äi liên há» ngÆ°á»i Äại diá»n, mà khoảng thá»i gian sau, cÅ©ng khôi phục lại Äi sá»m vá» trá»
dá»c sức là m viá»c nhÆ° á» thế giá»i tu tiên, Äá»ng thá»i má»i Äà i truyá»n hình cùng vá»i ngã rẽ Äầu ÄÆ°á»ng cÅ©ng từ từ xuất hiá»n các loại quảng cáo hắn chụp. Chá» là nhÆ° váºy, liá»n nhấc lên má»t luá»ng phong trà o. Vừa má»i bắt Äầu, tất cả má»i ngÆ°á»i cảm thấy gÆ°Æ¡ng mặt không tìm Äược má»t tia khuyết Äiá»m nà y là PS ra. Rất nhanh, Mạc Trạch liá»n xuất hiá»n trong má»t chÆ°Æ¡ng trình tá»ng nghá», dùng sá»± tháºt Äánh vỡ những giả tạo Äó. Kế tiếp, có ngÆ°á»i nói khuôn mặt nà y là chá»nh sá»a á» thẩm mỹ viá»n. Lại rất nhanh, má»t Äá»ng giáo sÆ° chuyên gia chá»nh dung dá»n dáºp nhảy ra dùng danh dá»± Äảm bảo, gÆ°Æ¡ng mặt kia là chân tháºt tá»± nhiên⦠Sau Äó lại là má»t Ãt âm mÆ°u dÆ°Æ¡ng mÆ°u hãm hại, các loại lý do các loại kỳ ba, nhÆ°ng hết thảy không tá»n bao lâu, toà n bá» Äá»u bá» bá»p bá»p bá»p là m mất mặt trá» lại. CÅ©ng có má»t và i nam nhân hoặc nữ nhân có tiá»n có quyá»n tá»± nháºn là phong lÆ°u tiêu sái muá»n bao dưỡng Mạc Trạch, những ngÆ°á»i nà y không thá» nghi ngá» toà n bá» biến thà nh con rá»i sá»ng trong tay Mạc Trạch, vì sá»± nghiá»p tá»a sáng của nhân váºt chÃnh sau nà y, cá»ng hiến ra má»t phần sức lá»±c của mình. DÆ°á»i những trợ lá»±c Äó, Mạc Trạch nhanh chóng nháºn Äược bá» phim Äầu tiên trong cuá»c Äá»i hắn, Äó là má»t bá» phim cá» trang dùng tu tiên là m chủ. Hết
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88
Chương sau