Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88
Chương sau
Lâm Sơ Dương chỉ dựa vào việc mượn hào quang nhân vật chính cùng với nhóm em gái hậu cung ban đầu trả giá liền dễ dàng thành… thần, cảm giác hơi có chút quái dị, có điều thành thì thành, cậu hưởng thụ cho tốt cuộc sống làm thần tiên là được. Về sau thần tuyền cũng không có nhiều tác dụng lớn đối với bọn họ, vì vậy dưới an bài của em gái Ỷ Điệp hai người liền thay đổi chỗ ở, đương nhiên, cách thần tuyền cũng không xa lắm, dù sao thì ngẫu nhiên tắm cái ôn tuyền cũng là một chuyện rất thoải mái mà. Sau đó mỗi ngày hai người liền ăn ăn ngủ ngủ lại tắm tắm thuận tiện bẹp bẹp bẹp song tu một chút, Lâm Sơ Dương cảm thấy cuộc sống như vậy rất thích ý. Không cần lo lắng bị nghẹn chết giống như đời trước nữa quả thực quá hạnh phúc có được không! Nhưng mà phương thức thăng cấp của nhân vật chính không phải mọi người đều có thể áp dụng, cho dù là nhân vật chính, thì ít nhiều cũng sẽ có một chút tác dụng phụ. Chẳng hạn như tâm ma… Tâm ma của Mạc Trạch chính là Lâm Sơ Dương, hiện tại người đang ở bên cạnh, hắn lại là ma tu, tự nhiên cũng không có gì để lo lắng. Mà Lâm Sơ Dương tính thế nào cũng là yêu tu chân chính, không kém quá nhiều so với đạo tu, cái thứ tâm ma này quả thật là tồn tại muốn mạng người, làm không tốt sẽ lập tức tẩu hỏa nhập ma gì đó. Hiển nhiên hai người đều xem nhẹ vấn đề này, vì thế buổi tối ngày nào đó Lâm Sơ Dương theo lẽ thường tắm rửa bẹp bẹp xong rồi ngủ như chết, thế giới này lại dùng ác ý dán đầy mặt cậu một lần nữa. Dường như chỉ là thời gian nhắm mắt lại mở mắt ra, toàn bộ thế giới đều không thích hợp… Kỳ thật hẳn là cũng không có gì không thích hợp, chỉ giống như mơ một giấc mơ hoang đường bất kham mà thôi, hiện tại tỉnh mộng, cậu vẫn ở trong khu nhà nhỏ một phòng khách một phòng ngủ ở hiện đại như trước. Giường đơn, sofa cũ, máy tính second-hand, ngay cả bát mì ăn liền Lão Đàn dưa muối nghẹn chết cậu cũng nguyên vẹn đặt trên bàn cạnh máy tính, cậu thì mặc một thân áo ngủ trắng nằm ở trên giường. Đột nhiên có chút hương vị không biết chiều nay là chiều nào… Cậu còn chưa kịp hồi thần lại, di động liền vang lên, cầm lên nhìn là bạn gay tốt của cậu… không, là bạn tốt. Bạn tốt tên là Lữ Mông, cùng một cô nhi viện đi ra với cậu, có thể nói là bạn bè duy nhất của cậu. Nhưng cái cảm giác loại bạn bè này không nên tồn tại ở thế giới này mới đúng là chuyện gì xảy ra! Nghĩ nghĩ, cậu liền ấn nút nghe máy. Lữ Mông: “Đồ khốn cậu lại cho tớ leo cây, đã nói cùng nhau tham gia triển lãm truyện tranh mà, cậu quả nhiên không yêu tớ!” Mẹ nó tiếng gầm gừ này rất quen thuộc rất hoài niệm có được không! Lâm Sơ Dương lại nghĩ nghĩ: “Manh Manh?” Lữ Mông: “Mẹ kiếp, đừng gọi cái tên kia, cẩn thận bây giờ ông liền đến mưu sát cậu!” Được rồi, đây quả thật là Manh Manh nhà bọn họ, vậy hiện tại là tình huống gì? Chẳng lẽ thật sự là một giấc mộng? Cái gì xuyên qua tu tiên cái gì nhân vật chính cái gì giảo cơ toàn bộ đều là chuyện trong mộng, căn bản là không tồn tại? Dường như… thật sự là như vậy, đang tốt đẹp sao có khả năng xuyên thành áo lót của ngựa giống chứ, ha ha ha tuyệt đối là ông xem tiểu thuyết quá nhiều! Hiện thực nên là cái dạng này nha, nhưng vì cái gì trong lòng lại cảm thấy đặc biệt nghẹn đặc biệt hoảng đặc biệt khó chịu chứ? Thật phiền phức không thèm nghĩ nữa! Có lẽ… có lẽ còn có thể mơ thấy ngựa giống chết tiệt kia… Cậu vừa mê man, liền thật sự ngủ thiếp đi, không bao lâu sau lại bị tiếng phá cửa làm bừng tỉnh. Cậu táo bạo nắm tóc, lại táo bạo mang dép, lại táo bạo mở cửa nhìn, là bạn tốt của cậu tới. Lữ Mông nhe răng âm trầm cười: “Dám cúp điện thoại của ông à?” Lâm Sơ Dương nhàn nhạt nhìn lướt qua, giơ tay hướng về cái mặt kia chính là một tát. Giời ạ, ông đây nói thế nào cũng là nam nhân làm Yêu vương, nam nhân khí phách như vậy uy vũ như vậy đẹp trai lạc lối ngay cả ngựa giống cũng có thể bẻ cong mi còn cho là trạch nam trước đây à! Con à, mi quá ngây thơ rồi! Cái này nhất định phải đánh cho tỉnh. Chờ chút, ông đang nghĩ cái gì vậy, ngựa giống gì đó rõ ràng đều không tồn tại! Lữ Mông bị một tát này đánh ngốc, một hồi lâu mới phản ứng được, hai tay cùng lên kéo khuôn mặt Lâm Sơ Dương: “Cậu thực sự là anh em của tớ à? Không phải là người khác giả mạo đi?” Lâm Sơ Dương lại cao lãnh liếc hắn một cái, quay người vào nhà, ngồi xuống, thẳng thắn nói: “Tớ cong.” Nắm đấm Lữ Mông đánh qua liền khựng lại: “Cái gì?” Lâm Sơ Dương cũng cùng dừng một chút, tiếp tục thẳng thắn: “Tớ thích nam nhân.” Lữ Mông nhảy về sau một cái, hai tay che ngực: “Dù ông đây làm gay cũng nhất định phải tìm nam nhân thân hình cao lớn bắp thịt toàn thân, đối với loại trạch nam yếu ớt như cậu không có hứng thú! Từ từ… Ngày hôm qua không phải cậu còn đàm luận về nữ thần đảo quốc với tớ sao, vậy cậu cong lúc nào?” Lâm Sơ Dương nhìn nhìn dáng người cao to một thân cơ bắp của Lữ Mông, trầm mặc một chút, “… Sáng hôm nay rời giường.” Cậu nhìn thời gian xác thực chỉ qua một đêm, vậy nói là hôm nay cong sẽ không sai đi? Lữ Mông nghiêm túc thả nắm đấm xuống: “Để tớ nghĩ xem, lẽ nào cậu vẫn cho rằng mình thẳng kết quả hôm nay mới biết mình là cong?” Lâm Sơ Dương lắc lắc đầu, cậu vẫn là thẳng được không! Lữ Mông: “Vậy là có gay dụ dỗ cậu?” Lâm Sơ Dương gật gật đầu, lại lắc đầu, Mạc Trạch rõ ràng là ngựa giống, sau này mới chẳng hiểu ra sao mà lại cong, cũng không tính là gay đi? Lữ Mông phẫn nộ nện bàn: “Mẹ nó, vậy thì cậu nói đi chứ!” Lâm Sơ Dương: “Tớ mơ một giấc mơ…” Lữ Mông giật mình: “Không phải cậu muốn nói cho tớ biết là cậu ở trong mộng giảo cơ với một nam nhân rồi sau khi tỉnh cứ như vậy mà cong đi?” Lâm Sơ Dương nghiêm túc gật gật đầu, trên cơ bản chính là vậy đó. Lữ Mông: “…” # bạn gay tốt luôn ngốc nghếch # # cái gì cứu vớt chỉ số thông minh của cậu đây, bạn gay của tui # Tim thiệt mệt. Thôi, cái thứ chỉ số thông minh này đúng là không có cách nào bổ sung, vẫn là từ bỏ trị liệu đi… Hắn tự mình động thủ lôi kéo Lâm Sơ Dương thu thập ra nhân khuông nhân dạng, sau đó kéo ra ngoài làm chuyện mà mỗi người bình thường đều sẽ làm —— tìm công việc. Có lẽ tiếp xúc tiếp xúc với người khác nhiều hơn thì sẽ tốt thôi. Ngày hôm sau, Lâm Sơ Dương thành một anh chàng chuyển phát nhanh, nội dung công việc: đưa thư… Bạn đang ****** Má»t bên khác, Mạc Trạch nhÆ° thÆ°á»ng ngà y chuẩn bá» kỹ cà ng bữa sáng, nhÆ°ng lại cháºm chạp không thấy áo lót nhà hắn tá»nh lại, trong lòng bất giác sản sinh má»t tia cảm giác không á»n. Hắn Äi tá»i trÆ°á»c giÆ°á»ng nhẹ nhà ng Äẩy Äẩy Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng, ôn nhu nói: âSÆ° huynh, nên dáºy rá»i.â Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng vẫn cứ giá»ng nhÆ° ngủ say, không có phản ứng. Trong lòng Mạc Trạch run lên, cái nà y rất không bình thÆ°á»ng, hắn vá»i và ng bắt lấy mạch môn của Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng dùng sức tìm tòi, liá»n biết tất cả má»i chuyá»n. Ảo cảnh tâm ma, lần Äầu của hắn và Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng chÃnh là Ỡtrong ảo cảnh, chá» có Äiá»u khi Äó là tâm ma của hắn, mà lần nà y biến thà nh Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng. Rá»t cuá»c là hắn sÆ¡ sót, cÆ¡ mà có từng trải lúc trÆ°á»c, Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng cÅ©ng sẽ không gặp nguy hiá»m gì quá lá»n, chá» cần Äi và o ảo cảnh khiến ngÆ°á»i tá»nh lại là Äược. Lại nói Äây cÅ©ng không tÃnh là chuyá»n xấu không phải sao, tâm ma phản ánh, xÆ°a nay Äá»u là bà máºt á» nÆ¡i sâu nhất trong ná»i tâm của ngÆ°á»i ký sinh, tất nhiên cÅ©ng là bà máºt mà hắn muá»n biết⦠NghÄ© Äến Äây, hắn không chút do dá»± nằm bên cạnh Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng, nhắm mắt lại, nguyên thần hóa thà nh má»t vá»t sáng xông và o trong thức hải của Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng. Khi hắn tiến và o ảo cảnh Äến Äá»a phÆ°Æ¡ng kỳ quái lạ lùng, hoà ng toà n khác biá»t vá»i thế giá»i tu tiên, cả ngÆ°á»i Äá»u kinh hãi. Äây là cái gì! ! ! Tại sao há»p sắt có thá» chạy trên Äất? Tại sao quái Äiá»u có thá» bay trên trá»i? Tại sao má»i ngÆ°á»i á» trong má»t cái ô vuông dá»±ng thẳng Äứng hình thù kỳ quái hai ba chục tầng thế mà lại không sáºp? Mạc Trạch sâu sắc cảm thấy tam quan còn sót lại của hắn có thá» vỡ nát rá»i tá» hợp lại lần nữa Äược rá»i. Có Äiá»u nam chÃnh chÃnh là nam chÃnh, cho dù ná»i tâm có bao nhiêu rÃt gà o, trên mặt vẫn nhÆ° trÆ°á»c không hiá»n ra chút nà o, nhiá»u lắm chÃnh là mặt không chút cảm xúc. Xem ra chuyá»n mà áo lót nhà hắn gạt hắn có hÆ¡i lá»n⦠Hắn Äá»i ánh mắt kỳ quái của má»i ngÆ°á»i, bình tÄ©nh cảm nháºn vá» trà của áo lót nhà mình, lại bình tÄ©nh dùng bÆ°á»c Äi giá»ng nhÆ° tản bá» vá»i tá»c Äá» của xe thá» thao, xoạt má»t cái vá»t tá»i, sau Äó hắn nhìn thấy má»t nam thanh niên hoà n toà n xa lạ xách má»t cái rÆ°Æ¡ng lá»n gõ vang cá»a nhà ai Äó. Tuy rằng tÆ°á»ng mạo khác biá»t, nhÆ°ng Mạc Trạch rất khẳng Äá»nh, ngÆ°á»i kia chÃnh là áo lót nhà hắn, vì váºy hắn treo lên nụ cÆ°á»i ôn nhu sủng ná»ch nhất Äi tá»i, âSÆ° huynh, ta tá»i Äón ngÆ°Æ¡i.â Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng quay Äầu, liá»n thấy gÆ°Æ¡ng mặt tuấn tú áp Äảo hết các loại ngÆ°á»i mẫu kia. Mẹ kiếp, tháºt quen thuá»c! Quả thá»±c giá»ng nhÆ° Äúc nhân váºt chÃnh trong giấc má»ng của cáºu! Äến tá»t cùng Äã xảy ra chuyá»n gì! ? Cáºu triá»t Äá» choáng váng, valy trong tay bá»p má»t tiếng rÆ¡i xuá»ng Äất, lá» ra má»t con búp bê tình x cùng vá»i các loại ná»i y tình x, rÆ¡i khắp cá»a nhà . Mạc Trạch cúi Äầu nhìn, cÆ°á»i cà ng thêm dá»
nhìn: âSÆ° huynh không có gì muá»n nói vá»i ta Æ°?â Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng dụi dụi mắt. Ãng tuyá»t Äá»i là hoa mắt, nhân váºt chÃnh là m sao có khả nÄng xuất hiá»n á» hiá»n Äại chứ, ha ha ha ha nhất Äá»nh là chÆ°a tá»nh ngủ nhìn lầm rá»i! Không sai, hiá»n tại viá»c cáºu cần là m là vá» nhà , lại ngủ má»t giấc, nhân váºt chÃnh gì Äó nhất Äá»nh là giả! Cáºu thẳng tắp quay Äầu lại, thá» ra má»t hÆ¡i tháºt lá»n, cùng tay cùng chân Äi ra ngoà i. Mạc Trạch nhìn áo lót nhà hắn Äi vá» phÃa hắn, má» hai tay ra, tá»±a nhÆ° má»t giây sau là có thá» Äem ngÆ°á»i ôm và o trong ngá»±c. Ngay lúc hai ngÆ°á»i cách không tá»i ná»a mét, Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng bÆ°á»c lá»ch má»t cái, lÆ°á»t qua hắn, Äi⦠Cứ nhÆ° váºy⦠mà Äi⦠Nụ cÆ°á»i của Mạc Trạch trong nháy mắt cứng lại trên mặt, sau Äó bắt Äầu vặn vẹo, trong mắt cÅ©ng sinh ra âm u nhÆ° gió bão dÆ°á»i vá»±c sâu. Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng muá»n Äi Äâu? Lẽ nà o trong thá»±c tế yêu nhau là m bạn Äá»u là giả, trong lòng nhÆ° váºy má»i là tháºt? Lẽ nà o cứ nhÆ° váºy không muá»n thấy hắn? Không phải nói yêu hắn sao, không phải nói muá»n cùng hắn là m bạn trÆ°á»ng sinh cùng leo lên vá» trà chà cao vô thượng kia sao? Kết quả là ⦠chán ghét hắn nhÆ° thế? Cuá»i cùng trong Äầu Mạc Trạch chá» còn lại má»t suy nghÄ© ââ Äây má»i là tháºt Äây má»i là tháºt Äây má»i là tháºt⦠Vô hạn tuần hoà n. Hắn quay ngÆ°á»i má»t cái táºt phong thuáºt Äuá»i tá»i, từ phÃa sau Äem ngÆ°á»i giam tháºt chặt trong lá»ng ngá»±c mình, âSÆ° huynh⦠muá»n Äi Äâu?â Hết
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88
Chương sau