Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88
Chương sau
Hệ thống: “Trừng phạt ngẫu nhiên sinh ra, nếu như nhiệm vụ thất bại, yêu cầu kí chủ sử dụng đạo cụ của hộp quà may mắn nhảy một điệu nhảy cho nhân vật chính, căn cứ dự đoán của bổn hệ thống, nhiệm vụ này có thể sớm thất bại, xin hỏi kí chủ có từ bỏ nhiệm vụ hay không.” “Ừ.” Lâm Sơ Dương thuận miệng đáp một câu, mở túi trữ vật ra lật tới cái hộp quà may mắn bị cậu lãng quên thật lâu kia, sau đó bỗng dưng xuất hiện ở trên tay cậu. Hộp quà này rất đẹp, bề ngoài là màu vàng, phía trên buộc một cái nơ con bướm to màu đỏ, hơi hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong xe. Lâm Sơ Dương có chút kích động, nhẹ nhàng gỡ nơ con bướm xuống mở nắp ra, dưới đáy hộp chính là một hắc động, cái gì cũng không nhìn thấy. Mạc Trạch hơi hơi nhíu mày, “Sư huynh, hộp này bị người ta thi pháp, hay là để ta đi.” “Yên tâm, an toàn.” Lâm Sơ Dương dửng dưng như không vỗ rớt cái tay ngăn cản của Mạc Trạch, chuyện nhận thưởng như này đương nhiên phải tự mình đến mới hưng phấn chứ. Cậu vươn tay tiến vào hắc động, đồ vật bên trong dường như rất nhiều, nhưng đều trơn như chạch, thật vất vả bắt được một cái lập tức kích động lấy ra, đến thời khắc phấn chấn lòng người. Là một cây nến màu đỏ. Ánh mắt Vân Lạc cùng em gái U Uyển từ hiếu kỳ biến thành khinh bỉ, cũng là Mạc Trạch nghi hoặc nhận lấy, tỉ mỉ nghiên cứu chỗ khác biệt của cây nến. Hệ thống: “Chúc mừng kí chủ thu được một cây nến, cây nến này phẩm chất tốt, cứng mềm vừa phải, nhiều tác dụng.” Khóe miệng Lâm Sơ Dương hung hăng co quắp một chút, lại đem bàn tay đi vào túm một cái, lúc này dễ dàng hơn nhiều, cảm giác là cái bọc nhỏ, lấy ra mở ra xem, là một bộ tai mèo cùng một cái đuôi mèo thật dài. Vân Lạc cùng em gái U Uyển: thật manh! Ánh mắt Mạc Trạch lóe lóe, lần thứ hai lấy đồ vật tới cất vào tiểu tư khố. Hệ thống: “Chúc mừng kí chủ thu được trang phục tình thú miêu sủng, sau khi mặc có thể nâng cao chất lượng sinh hoạt của kí chủ cùng bạn lữ, cũng đạt được trạng thái ‘Manh’, trong trạng thái, giá trị may mắn của kí chủ tăng lên.” Biến em gái mày đi nâng cao chất lượng sinh hoạt! Lâm Sơ Dương táo bạo muốn trực tiếp đá văng cái hộp, có điều một lần cuối cùng có lẽ có cải thiện nhỉ, có lẽ… có thể bên trong có phần thưởng lớn nhỉ. Cậu liền đưa bàn tay vào, lúc này có chút run cầm cập, một lần cuối cùng đó. Kết quả là một cái roi da. Hệ thống: “Chúc mừng kí chủ thu được lang hổ tiên, roi này trải qua cải tạo, thấy đỏ không thấy máu, đồng thời cảm giác đau đớn rất nhẹ, là đồ vật cần thiết khi xuất núi lữ hành.” Cây nến, roi da, tai mèo… Hộp quà biến mất . Lâm Sơ Dương mỉm cười lại mỉm cười, “Hệ thống, mày đi ra, hai ta tâm sự nhân sinh, tao tuyệt đối không đánh mày, thật sự.” Hệ thống: “Không tán gẫu, không rảnh, đừng quên trừng phạt ngẫu nhiên, không đúng hạn hoàn thành trừng phạt là phải tăng gấp bội.” Tay Lâm Sơ Dương cầm roi da nắm thật chặt, nụ cười xuất hiện vết rách, “Hiện tại tao từ bỏ còn kịp không?” Hệ thống: “Cậu nói xem? Đúng rồi, ngay ba mươi giây trước Huyền Dương tông xác định Tiêu Nhu cùng đại đệ tử Đan Hoa tông thông gia, căn cứ phán đoán của bổn hệ thống khả năng nam chính cướp hôn là không, cho nên nhiệm vụ thất bại, trừng phạt ngẫu nhiên sinh ra, nội dung là yêu cầu ở trong lương đình nhảy một điệu múa cột cho nhân vật chính. Bởi vì trừng phạt ngẫu nhiên có thể dung hợp, sau khi hai hợp một trừng phạt mới biến thành yêu cầu kí chủ mặc vật phẩm của hộp quà may mắn ở trong lương đình nhảy một điệu múa cột cho nhân vật chính, xin không ngừng cố gắng.” Lâm Sơ Dương: “…” Tiết tháo đâu, hạn cuối đâu, bị chó gặm sao? Hệ thống: “Trừng phạt không hoàn thành, tăng lên gấp đôi, đồng thời cưỡng chế chấp hành.” Một đòn trí mạng. Oh no! Lâm Sơ Dương xoắn xuýt lại xoắn xuýt, nhưng dù sao thì đã biết mình cong, rất có thể cứ như vậy tiếp tục trôi qua cùng nam chính, cho nên cũng không đến nỗi đặc biệt bài xích, thậm chí giãy dụa qua đi, còn sinh ra một tí tẹo, chỉ có một tí tẹo mong đợi như thế… Khụ khụ, đây tuyệt đối là cảm giác sai, nhất định thế! Xe ngựa… hẳn là xe hồ ly (?) vọt vào sương đen, liền như bị một mảnh vải đen bao lấy, chỉ có trong buồng xe có đặt nguồn sáng mới có thể thấy rõ, lúc này đôi mắt U Uyển biến thành màu đỏ. Đường về ma giới tự nhiên cũng chỉ có huyết thống Ma tộc mới có thể tìm được đường sá chính xác. Em gái U Uyển khá đại khí chỉ huy lộ tuyến tiến tới, bất quá chỉ gần nửa ngày liền xuyên ra khỏi sương đen, ngoại trừ ngẫu nhiên gặp phải một chút công kích nho nhỏ, thì cơ bản không đụng tới nguy hiểm lớn gì. Trong nguyên tác miêu tả về Ma giới là như vầy: “Bầu trời ma giới là máu đỏ, là cháy đen, không có thực vật, trống trải mà cằn cỗi, chỉ ngẫu nhiên có hai ba bộ xương khô tô điểm, càng lộ vẻ hoang vu.” Lâm Sơ Dương cảm thấy nếu nói bây giờ còn có thứ gì là vâng theo nguyên tác, thì cũng chỉ còn lại mấy miêu tả cảnh vật mà thôi. Không thấy xa xa trên mặt đất bày song song ba bộ xương người sao, ngay cả tư thế to nhỏ đều giống nhau cậu mẹ nó cũng choáng rồi. Có điều hoang vu thế này cũng chỉ là vùng ngoại ô mà thôi, thật sự vào trong thành trấn cũng là tương đối náo nhiệt, biết tại sao ma giới lại nóng lòng mở rộng lãnh thổ tấn công các giới không. Nhân khẩu bành trướng. Đơn giản mà nói chính là cư dân quá nhiều khối địa phương ma giới nhỏ bé này sắp chứa không nổi, cho nên chỉ có thể phát triển ra phía ngoài, nếu như nam chính giống như nguyên tác thống nhất lục giới, đại khái ra quyết định đầu tiên chính là kế hoạch hóa gia đình cho ma giới. Nghĩ tới đây Lâm Sơ Dương không nhịn được cười ra tiếng, thu được khinh thường của hai vị em gái thật giả đối diện, chỉ có Mạc Trạch hơi không vui, ý nghĩ của áo lót nhà hắn hắn hoàn toàn đoán không được, “Sư huynh lại nghĩ tới điều gì, không ngại nói với ta đi.” Lâm Sơ Dương lập tức thu cười giả vờ nghiêm túc, cũng không thể nói với nam chính là cậu đang ảo tưởng bộ dáng đối phương đứng trên bục giảng hô to sinh ít một đứa nuôi dưỡng tốt hơn đi, dù là tình nhân cũng sẽ bị đánh có được không, “Ta chỉ là đang suy nghĩ… Nghe nói Ma tôn từng bị thần nữ ừm… cái gì gì đó, không biết bây giờ tình trạng như thế nào, dù sao đó cũng là…” Bạn đang Mạc Trạch cÆ°ng chiá»u nhìn cáºu, nói: âTrong lòng ta chá» có má»t mình sÆ° huynh, những ngÆ°á»i khác Äá»u không quan há» vá»i ta, dù sao những tình cảm Äó, ta Äã dùng tÃnh mạng Äá» trả lại sạch sẽ, còn viá»c nà y cÅ©ng chá» có thá» há»i U Uyá»n cô nÆ°Æ¡ng thÆ°á»ng hà nh tẩu á» Ma giá»i.â Là m sá» Ãt ngÆ°á»i biết Äược chân tÆ°á»ng em gái U Uyá»n Äá»i mặt vá»i ba tầm mắt Äá»ng loạt bắn vá» phÃa nà ng, nhất thá»i nhÆ° ngá»i bà n chông, vì sao muá»n Äẩy lên ngÆ°á»i nà ng, nà ng chá» là má»t khách qua ÄÆ°á»ng muá»n Äòi chút chá» tá»t thôi có Äược không. Tầm mắt quá nóng rá»±c, em gái chá»ng Äỡ má»t há»i, áp lá»±c cá»±c lá»n, Äà nh phải lắp ba lắp bắp nói: âMa⦠Ma tôn hắn nhiá»u nÄm, khụ, chÆ°a lâm hạnh háºu cung.â Quả nhiên liá»t. Ngẫm lại cÅ©ng Äúng, bá» ngÆ°á»i ta Äạp Äứt anh em nhá» và vân vân, cho dù thân thá» cùng công nÄng có thá» dùng Äan dược khôi phục, nhÆ°ng ám ảnh trong lòng, má»i ngÆ°á»i hiá»u mà . Có Äiá»u nếu quyết Äá»nh sá»ng cùng nam chÃnh, váºy Ma tôn nói thế nà o cÅ©ng là cha vợ của mình, cứ nhÆ° váºy nói xấu lão nhân gia ngÆ°á»i có vẻ nhÆ° hÆ¡i không tá» tế. Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng áy náy nhìn Mạc Trạch má»t cái, ngoan ngoãn ngá»i mặc cho ôm. Vừa tiến và o ma giá»i thuá»c vá» khu vá»±c biên giá»i, Äến chủ thà nh còn cần má»t chút thá»i gian, nhÆ°ng bá»n há» ngoại trừ Mạc Trạch là ma tu, Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng xem nhÆ° là má»t loại yêu tu, Vân Lạc cùng Chân Hoa lại là Äạo tu tiêu chuẩn, cùng Ma giá»i Äá»u xem nhÆ° là quan há» thù Äá»ch, cho nên dá»c theo ÄÆ°á»ng Äi chá» có thá» táºn lá»±c né qua thà nh trấn, Äến phụ cáºn chủ thà nh Äã laÌ hai ngà y sau. U Uyá»n cho dù có ná»i tiếng thanh danh hiá»n hách hÆ¡n nữa thì cÅ©ng không dám tùy tiá»n mang theo tu sÄ© không phải ma tu và o thà nh, thá»i khắc do dá»±, Mạc Trạch từ trong bao trữ vật lấy ra và i cái Äấu bá»ng Äen phát cho Vân Lạc cùng Chân Hoa má»i ngÆ°á»i má»t cái, sau Äó Äá»i giúp Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng. Äấu bá»ng nà y không phải là m từ vải vóc phá» thông, mà là từ má»t loại váºt liá»u có thá» ngÄn cách ngÆ°á»i khác dò xét tu vi và dung mạo chế thà nh, chá» cần không cá»i ra sẽ không bá» phát hiá»n, an toà n tin cáºy. Cuá»i cùng Mạc Trạch Äá»i cho chÃnh mình má»t cái, mang theo má»i ngÆ°á»i cứ nhÆ° váºy Äi vá» phÃa cá»a thà nh. NgÆ°á»i giả x á» Äâu cÅ©ng tá»n tại, khoác cái Äấu bá»ng mang cái mặt nạ và vân vân bất quá chá» là bình thÆ°á»ng, quan trông coi cá»a thà nh cÅ©ng không tá» má» kiá»m tra thế nà o, cÆ¡ bản chá» cần giao tiá»n là Äược. Ma giá»i lấy mạnh vi tôn, bất kỳ Äá»a Äiá»m nà o cÅ©ng cho phép giao Äấu giết chóc, dù sao thì không có thá»±c lá»±c tiến và o thà nh tá»± nhiên sẽ có ngÆ°á»i thu tháºp. Vì váºy trên ÄÆ°á»ng liá»n có tình cảnh phÃa dÆ°á»i. NgÆ°á»i qua ÄÆ°á»ng Giáp va và o vai Mạc Trạch, sau Äó lấy nắm Äấm ra: âTiá»u tá» thúi mắt mù sao, Äừng tÆ°á»ng rằng mặc áo choà ng lão tá» liá»n vá» không chếtâ¦â Câu kế tiếp chÆ°a nói xong, liá»n bá» Mạc Trạch chụp thà nh ruá»i bá». NgÆ°á»i qua ÄÆ°á»ng Ất Äạp lên mặt già y Vân Lạc, ngÆ°á»i qua ÄÆ°á»ng Ất: âLão tá» nói ngÆ°Æ¡iâ¦â Câu kế tiếp không cần nói, Vân Lạc sá»m tung ra má»t phen Äá»c phấn, ngã má»t Äám lá»n. NgÆ°á»i qua ÄÆ°á»ng BÃnh trá»±c tiếp hÆ¡n, vá»t tá»i trÆ°á»c mặt Chân Hoa, há miá»ng, mùi rượu xông táºn trá»i, nói: âNà y, bá»i Äại gia ngủ má»t giấc thế nà o, chá» cần theo Äại gia ta bảo Äảm sau nà y trên ÄÆ°á»ng không ai bắt nạt ngÆ°Æ¡i.â Chân Hoa lấy mÅ© trùm xuá»ng nhe rÄng ná» nụ cÆ°á»i, gÆ°Æ¡ng mặt ngÆ°á»i qua ÄÆ°á»ng BÃnh giáºt giáºt, trá»±c tiếp ngã xuá»ng Äất miá»ng sùi bá»t mép cả ngÆ°á»i co giáºt, không quá má»t há»i liá»n tắt thá». Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng cÅ©ng bá»i phục, cái hiá»u quả dá»a ngÆ°á»i cao siêu nhất nà y không xuất hiá»n á» nhân giá»i, ngược lại xuất hiá»n á» ma giá»i, cÅ©ng là Äủ kỳ lạ, ngay lúc cáºu cho rằng váºn sá» của cáºu tá»t nhất cÅ©ng an toà n nhất, má»t cÆ¡n gió mạnh chợt xuất hiá»n bên cạnh cáºu. Tất cả da gà láºp tức dá»±ng Äứng lên, cáºu theo quán tÃnh nghiêng ngÆ°á»i qua bên cạnh, chiÌ tay một caÌi, má»t cái áo lót trắng toát từ trên trá»i bay xuá»ng. Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng ho khan má»t tiếng, biến áo lót biến nhiá»u quá, thuần túy là phản ứng bản nÄng. Mạc Trạch giấu châm nhá» trên Äầu ngón tay, Äi tá»i bên tai Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng nhẹ giá»ng nói: âSÆ° huynh Äừng tá»± trách, vừa nãy ta thấy là ngÆ°á»i kia muá»n Äánh lén sÆ° huynh.â Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng thoáng xoay Äầu qua má»t bên, xoa xoa lá» tai có chút ngứa, âTa luôn cảm thấy những ngÆ°á»i nà y là cỠý, dù sao nÆ¡i nà y là chủ thà nh, cho dù có loạn hÆ¡n nữa thì cÅ©ng không loạn thà nh bá» dáng nà y, giá»ng nhÆ° có ngÆ°á»i sai khiến.â Mạc Trạch cúi Äầu nhìn nhìn cái áo lót kia, ý vá» thâm trÆ°á»ng nói: âXác thá»±c nhÆ° sÆ° huynh nói, có Äiá»u báo ứng tá»i quá nhanh, ngÆ°á»i kia hẳn là cÅ©ng không nghÄ© tá»i Äi.â Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng khinh bá» nói: âNgÆ°Æ¡i còn tin nhân quả báo ứng?â Mạc Trạch khẽ má»m cÆ°á»i, âTá»± nhiên là tin, nhÆ°ng mà có giá»i hạn, chá» cần có thá» cùng sÆ° huynh trÆ°á»ng sinh là m bạn, cho dù là Äá»ch của cả trá»i Äất, cÅ©ng Äáng, nhân quả báo ứng gì Äó, phá huá»· là Äược.â Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng bá» lá»i nà y kÃch thÃch ra má»t cá» dâng trà o sục sôi, nắm chặt lấy tay Äá»i phÆ°Æ¡ng. Nam chÃnh chÃnh là uy vÅ© bạo ngược nhÆ° thế. Mạc Trạch không coi ai ra gì cầm ngược trá» lại, lần thứ hai ÄÆ°a lá» tai qua nhá» giá»ng nói: âBuá»i tá»i sÆ° huynh mang Äôi tai mèo kia và o cho ta xem Äược không?â Cho nên nói Äây má»i là mục ÄÃch Äi? Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng trong nháy mắt tiến hóa thà nh mặt không cảm xúc, trên tay dùng sức. Ãng bóp chết mà y! Em gái U Uyá»n từ Äầu tá»i Äuôi Äá»u bá» không ÄỠý tá»i bá» che Äáºy rất hoà n toà n rá»t cuá»c nhìn không Äược, nÃn giáºn nói: âSao ta lại cảm thấy ngÆ°á»i kia khá quen mắt nhá»?â NgÆ°á»i kia là chá» cái vá» bá» biến thà nh áo lót kia. Lúc nà y, phÃa sau lao ra má»t Äá»i binh lÃnh mặc áo giáp, dẫn Äầu là má»t tên thái giám, má»t bên chạy má»t bên hô: âAi u Äại hoà ng tá» Äiá»n hạ của ta, tên nà o thất Äức Äáng chém ngà n Äao Äem ngà i biến thà nh áo lót váºy hả!â Hết
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88
Chương sau