Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88
Chương sau
Bạch tuộc không biết tại sao từ trên trời xuyên trở về lần thứ hai từ hình cầu co lại thành mini, núp ở góc thùng xe nhìn bọn họ, Mạc Trạch từ trong cặp mắt tròn tròn thật to kia thấy được… nghi hoặc? Tuy nói linh thú cũng có chỉ số thông minh, nhưng chỉ số thông minh này có phải là vượt qua trục hoành hơn một chút? Dù là linh thú cấp bốn, cũng chỉ có lục phẩm trở lên mới có biểu đạt tình cảm rõ ràng như vậy. Nếu vậy có thể để cho áo lót nhà hắn thu con bạch tuộc này, có cấp bậc như vậy thì thực lực tất nhiên không kém, chỉ là… Chỉ tưởng tượng sau này bên cạnh Lưu Vân Y trừ hắn ra còn có vị này, dù không phải là nhân loại cũng làm cho người ta siêu cấp khó chịu đó có được không. Bằng không vẫn là đừng để Lưu Vân Y thu… Lâm Sơ Dương nhìn không hiểu giãy dụa sâu trong nội tâm Mạc Trạch, cậu chỉ là cảm thấy không đúng sau đó thuận theo ánh mắt của Mạc Trạch nhìn sang, tiếp đó hơi hơi nghi hoặc, vật này là làm sao bò lên vậy? Một giây sau, đôi mắt bạch tuộc nhỏ bản mini đối diện Lâm Sơ Dương, nghi hoặc nhất thời biến thành hưng phấn, lần thứ hai nhào tới, “chu ~” Mạc Trạch rất tự nhiên giơ tay, giống như đánh banh lần thứ hai đánh ra, không gian trong xe tương đối hẹp, bạch tuộc nhỏ vừa bay ra đụng vào vách xe sau đó bị nảy qua lại vài cái, cuối cùng rơi vào một cái góc nào đó, ủy khuất đem thân thể co lại thành một cục, giống như đứa nhỏ bị người lớn bắt nạt, “chu… chu…” Lâm Sơ Dương hoảng hốt trong nháy mắt, bỗng nhiên nhảy ra một loại kích động muốn cào tường. Dường như cậu nghe hiểu hàm nghĩa của cái chữ “chu” kia… Loại cảm giác đó giống như là bạch tuộc rõ ràng là kêu thành tiếng, thế nhưng đến trong lỗ tai cậu liền bị đầu óc của cậu tự động phiên dịch thành lời cậu có thể nghe hiểu, chẳng hạn như ý tứ của hai tiếng kia chính là “Đồng loại, em đau quá.” Đồng loại? Đây là đang trần trụi nhắc nhở sự thật cậu cũng không phải là nhân loại sao? Mạc Trạch hỏi: “Sư huynh muốn xử trí nó như thế nào?” Đời trước Bách Lý Thần từ trên người con linh thú này lấy được không ít chỗ tốt, kỳ thực giết rồi đem cho áo lót nhà hắn cũng không tồi. Lâm Sơ Dương rất tiếc nuối liếc mắt nhìn bạch tuộc một cái. “Linh thú này cấp bậc không thấp, không bằng ngươi thu nó đi, sau này cũng là một trợ lực.” Kỳ thực cậu muốn tự mình thu, chỉ trách ngay cả chính cậu cũng bị người ta đặt huyết khế chủ, lấy cái gì lại đi thu sủng, cũng chỉ có thể tiện nghi cho nam chính. Mạc Trạch hơi sững sờ, lập tức cười nói: “Như vậy cũng tốt, dù sao thì của ta chính là của sư huynh.” Hắn đi qua nhặt bạch tuộc nhỏ lên, cắn rách ngón tay nhỏ giọt máu, sau đó niệm đoạn chú ngữ, bạch tuộc nhỏ còn chưa làm rõ chuyện gì xảy ra, huyết khế đã hoàn thành. Sau đó hắn lấy ra một cái túi linh sủng chuẩn bị đem bạch tuộc nhét vào. Lâm Sơ Dương luôn ở bên cạnh nhìn, đến lúc này không nhịn được khóe miệng giật giật, “Cái ngươi cầm kia là túi sủng vật chứa linh mã đi?” Thân, đó là linh thú cấp bốn cực phẩm, cứ như vậy đặt cùng chỗ với một đống linh thú cưỡi cấp thấp thật sự được không? Cẩn thận linh thú người ta nổi giận. Động tác của Mạc Trạch dừng lại, hỏi: “Sư huynh quan tâm nó?” Lâm Sơ Dương: Loại giọng điệu trượng phu hỏi thê tử có phải quan tâm tiểu tam hay không này là giỡn cái gì vậy, mẹ nó ai dám có một chân với bạch tuộc chớ, dù là hệ manh sủng cũng tuyệt đối không được! “Dù sao đó cũng là linh thú của ngươi, đám người Bách Lý Thần bọn họ vây công ba ngày cũng không thương tổn được nó mảy may, nói không chừng sau này sẽ có chỗ hữu dụng.” Bạch tuộc nhỏ: “Chu chu… chu…” Phiên dịch lại chính là: Ồ, không phải họ đang chơi với em hả? Trong đầu Lâm Sơ Dương chợt lóe lên cảnh tượng những người kia vây công bạch tuộc, cho nên, hàng này vẫn cho rằng Bách Lý Thần mang theo một đám người không ngừng lấy pháp khí đâm nó là đang cùng nó chơi trò chơi? Nếu như Bách Lý Thần biết được chân tướng, nhất định sẽ khóc. Đột nhiên cậu có chút cười trên sự đau khổ của người khác phải làm sao đây, hơi thiếu đạo đức… Mạc Trạch nhìn thấy Lâm Sơ Dương đột nhiên lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Sư huynh rất vui vẻ?” Lâm Sơ Dương: “Không có, ngươi thu con bạch tuộc nhỏ này cho cẩn thận, đừng cho người ngoài nhìn thấy, bằng không liền không dễ nói chuyện với Bách Lý gia đâu.” Mạc Trạch bị lời này nói đến mức phải gọi là thân tâm sung sướng. Hắn dĩ nhiên không đem Bách Lý gia để trong mắt, người Ảnh tông đã trà trộn vào, nếu muốn diệt bọn họ cũng bất quá chỉ là chuyện cỏn con. Có điều sư huynh nói như vậy quả nhiên vẫn là quan tâm hắn. “Ta nghe sư huynh, không bằng đặt cho nó một cái tên đi.” “Ta đặt?” Lâm Sơ Dương chỉ vào chóp mũi của chính mình, thấy Mạc Trạch gật đầu, sau đó cực kỳ nghiêm túc cùng chuyên chú suy tư một hồi, lại nghiêm cẩn ở trong lòng luận chứng một hồi, “Gọi là Bạch Tuộc Nhỏ đi.” Bạch tuộc nhỏ liền gọi là Bạch Tuộc Nhỏ, bạch tuộc lớn liền gọi là Bạch Tuộc Lớn, cái tên cỡ nào có hình tượng mà lại giàu thâm ý chứ. Mạc Trạch tán thưởng nói: “Sư huynh đặt tên rất êm tai, liền gọi Bạch Tuộc Nhỏ đi.” Lâm Sơ Dương đắc ý ngẩng đầu lên, còn kháng nghị của Bạch Tuộc Nhỏ… nó có sao? Bạch Tuộc Nhỏ: “chu ~” em có! Lâm Sơ Dương: cái gì tao cũng không nghe. Lộ trình còn lại không có bao xa, đại khái cũng chỉ ba bốn ngày, sau khi Mạc Trạch giấu kỹ Bạch Tuộc Nhỏ, Lâm Sơ Dương liền thường xuyên lôi người đến trước mặt Bách Lý Thần lắc lư xoát độ tồn tại, tiện đường đem ưu điểm trên người nam chính giảng một lần, chờ lúc rời đi lại nhét ít đồ cho Bách Lý Thần làm lễ vật. Đương nhiên đưa ra ngoài phần lớn là linh thảo đan dược và vân vân, ngẫu nhiên cũng có chút đồ ăn vặt, nhưng nhất định sẽ không quên, có một lần vội vàng không chuẩn bị đồ, vừa vặn trên bàn có mâm hoa quả, cậu đặc biệt cầm hai quả táo mỗi bên một quả bỏ vào trong tay Bách Lý Thần, dặn dò: “Ăn nhiều táo đẹp da, đối với mụn trên mặt ngươi cũng có lợi.” Bách Lý Thần trắng từ đầu đến chân chỉ còn thiếu tóc nữa thôi tự nhận là phong lưu phóng khoáng nhìn quả táo trong tay, tối tăm buồn rầu. Tuy rằng Lâm Sơ Dương làm cho y và Mạc Trạch thành lập “hữu nghị” bước đầu như vậy rất làm người ta cao hứng, nhưng y cũng không thể nói gương mặt tuấn tú của ông mới không có cái thứ như mụn đi, quá chửi bới hình tượng có được không. Có điều vì sau này, y vẫn là mỉm cười nhận lấy, sau đó tỏ vẻ y thích ăn táo nhất… Thời buổi này muốn chơi chút âm mưu quỷ kế cũng không dễ dàng, không chỉ phải biểu diễn đúng chỗ, năng lực chịu đựng cũng phải mạnh mẽ, cho dù tức đến thổ huyết cũng nhất định có thể nhịn xuống. Một ngày trước khi đến Thường gia thôn, đại khái y cảm thấy quan hệ đã không sai biệt lắm, vì vậy lén lút phái người gọi Mạc Trạch đi, một mình chạy đi tìm Lâm Sơ Dương tâm sự. Vừa bắt đầu dĩ nhiên không thể nói thẳng ra mục đích, y suy nghĩ một chút liền nhìn cảnh sắc trước mắt nói một đống thơ từ phong hoa tuyết nguyệt, đương nhiên, đều là tác phẩm của y. Bằng mấy ngày nay ở chung, y cảm thấy Lâm Sơ Dương hẳn là không đi thư viện được mấy ngày, nhất định không biết làm thơ, trên thực tế tu sĩ cũng không có mấy người biết. Từ trình độ nào đó mà nói, Bách Lý Thần cũng coi như là chân tướng, Lâm Sơ Dương xác thực chưa từng đi thư viện, cậu đi chính là chín năm chế độ giáo dục bắt buộc. Cái gì Lý Bạch Đỗ Phủ Bạch Cư Dị Lý Thương Ẩn cứ vậy mà tới đi. Cho nên sau khi hai người đối đáp thơ từ Bách Lý Thần liền chấn kinh. Mẹ kiếp, hàng này nhìn không ra còn xài được lại còn thi từ ca phú mọi thứ tinh thông còn phong cách đa dạng quả thực hoàn toàn ngược y đó có được không! Lâm Sơ Dương ngẩng đầu nhìn trời, cậu không phải cố ý, có điều loại cảm giác mừng thầm trong lòng này vẫn rất là không tồi. Sau ngắn ngủi dừng lại, Bách Lý Thần ho khan một tiếng, nói: “Lâm đạo hữu cùng Mạc đạo hữu tuy là sư huynh đệ, nhưng thường ngày ở chung so với anh em ruột còn tốt hơn mấy phần, thực sự làm người ta ước ao, nếu ta cũng gặp được một người như vậy, cũng là nhân sinh không nuối tiếc.” Trong lòng một số thẳng nam, cho dù hai nam thân mật thì đó cũng là tình anh em thuần thuần khiết khiết, phương diện này Bách Lý Thần cũng coi như là đi theo con đường nguyên tác, tựa như đây vẫn cứ là cái thế giới ngựa giống. Nếu như không bị bạo mặt sau, Lâm Sơ Dương sẽ cảm thấy Bách Lý Thần nói rất có đạo lý, phỏng chừng cậu còn có thể rất tự hào, nhưng bây giờ, cậu chỉ có thể đặc biệt cổ quái nhìn chăm chú vào đối phương. Thì ra lý tưởng của nam tam không phải là ôm cái đùi lớn của nam chính, mà là muốn bị nam chính bạo cúc… Khó trách tiểu thuyết kết thúc hậu cung của nam chính đều một đống lớn mà Bách Lý Thần còn độc thân, thì ra chân tướng là như thế này! Nam phụ yêu tha thiết nam chính, nam chính lại yêu tha thiết các em gái, vì vậy nam phụ chỉ có thể yên lặng chờ đợi ở bên cạnh nam chính dùng hết tất cả sức mạnh trợ giúp hắn, sau đó thống khổ nhìn hắn và các em gái hậu cung tình sâu như biển, mà chính mình cô độc một đời… Lâm Sơ Dương yên lặng che mặt, thật giống như não bổ thứ gì kỳ quái rồi. Bách Lý Thần cũng rất hậm hực, y vẫn cho rằng Lâm Sơ Dương này rất dễ đối phó, lại không nghĩ rằng y cũng có lúc nhìn nhầm, rõ ràng chỉ là một ánh mắt thôi, lại quỷ dị khiến cho y không còn dục vọng muốn hỏi thăm nữa. Luôn cảm thấy nếu như biết được thì sẽ có thứ gì đó vỡ thành cặn bã, muốn hợp lại cũng không hợp nổi. Nếu như Lâm Sơ Dương biết được lúc này Bách Lý Thần suy nghĩ gì, nhất định sẽ nói cho y biết cái thứ vỡ nát kia gọi là tam quan. Bạn đang Äáng tiếc Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng không biết, cho nên sau khi Bách Lý Thần tá»ng kết liá»n cảm thấy Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng là má»t tu sÄ© thần bà nói một Äằng là m một neÌo tâm cÆ¡ thâm trầm cá»±c kỳ thÃch giả heo Än thá»t há», là m không tá»t Mạc Trạch Äã thà nh thuá»c hạ của hà ng nà y rá»i, nếu không là m sao có thá» Äem ngÆ°á»i sai khiến giá»ng nhÆ° gã sai vặt chứ. Bách Lý Thần cà ng nghÄ© cà ng cảm thấy Äây chÃnh là chân tÆ°á»ng, sắc mặt cÅ©ng cà ng khó xem, cuá»i cùng thá»±c sá»± không chá»u ná»i, láºp tức cáo từ rá»i Äi. Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng hoà n toà n không rõ rà ng nhìn bóng lÆ°ng Bách Lý Thần vá»i vã rá»i Äi, cà ng thêm mê man. CÅ©ng may không lâu sau Mạc Trạch Äã trá» lại, cáºu liá»n Äem chuyá»n nà y tóm tắt lại thì thầm vá»i ngÆ°á»i ta má»t lần, dù sao thì Bách Lý Thần là tiá»u Äá» của nam chÃnh, nếu xảy ra vấn Äá» gì dẫn Äến quan há» vỡ tan sẽ không tá»t, ÄÆ°Æ¡ng nhiên, nếu nhÆ° Bách Lý tiá»u Äá» nguyá»n ý thay cáºu bá» nam chÃnh bạo cúc, váºy thì cà ng hoà n mỹ. Mạc Trạch cÆ°á»i hÃp mắt nghe xong, quyết Äá»nh vẫn là cho áo lót nhà hắn má»t châm dá»± phòng: âCó thá» là Bách Lý Äạo hữu muá»n nghe thân thế của ta Äi, ta nghe nói y cÅ©ng từng há»i phu xe và Phượng Äạo hữu, dÆ°á»ng nhÆ° thân thế của ta có gì Äó Äặc biá»t.â Vừa nói nhÆ° thế Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng cà ng thêm nghi hoặc. Thân thế của nhân váºt chÃnh không có mấy ai là hoà n toà n ÄÆ¡n giản, kỳ thá»±c Mạc Trạch cÅ©ng không ngoại lá», bằng không má»t gia tá»c lá»n nhÆ° Mạc gia tại sao lại thu nháºn má»t kẻ ngÅ© linh cÄn vô dụng nhÆ° váºy là m con trai nuôi, chá» là viá»c nà y cần sau khi Mạc Trạch tiến và o ma giá»i má»i có thá» lá» ra Äầu má»i. Mạc Trạch là m bá» chÄm chú há»i: âChẳng lẽ sÆ° huynh biết chÃnh xác thân thế của ta?â Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng há miá»ng: âTa⦠không biết.â Xem qua cả bỠ« vô cá»±c chà tôn » sao có khả nÄng cáºu không biết, thế nhÆ°ng không biết phải nói thế nà o. Chuyá»n xÆ°a nà y nói Äến cÅ©ng rất cẩu huyết, mẹ Mạc Trạch là má»t thần nữ, cÅ©ng là huyết mạch ruá»t thá»t của vá» Äại thần lÆ°u lại Äá»ng phủ Äá» Chân gia chá» Äợi truyá»n thừa kia, má»t ngà y nà o Äó, thần nữ nà y hạ giá»i coi trá»ng tôn chủ Ma giá»i, vừa vặn Ma tôn Äá»i vá»i nà ng cÅ©ng có chút ý tứ, thế nên hai ngÆ°á»i cứ nhÆ° váºy Äẩy Äẩy ÄÆ°a ÄÆ°a củi khô lá»a cháy, chá» sau má»t khoảng thá»i gian ngá»t ngá»t ngà o ngà o thần nữ phát hiá»n nà ng có thai, Ma tôn liá»n mang nà ng vá» Ma giá»i⦠Có phải cho rằng kế tiếp chÃnh là thần ma không thá» yêu nhau các loại gáºy Äánh uyên Æ°Æ¡ng em yêu anh anh cuÌng yêu em nhÆ°ng lại nhất ÄiÌ£nh không vượt qua ná»i ngÄn cách mà lá»ch sá» lÆ°u lại, tÆ°Æ¡ng ái tÆ°Æ¡ng sát cuá»i cùng sinh ly tá» biá»t? Äại, sai, rất, sai! Trên thá»±c tế, Mạc Trạch là ngá»±a giá»ng nhá» thì cha hắn nhất Äá»nh là má»t ngá»±a giá»ng bá»±, ba trÄm tÃnh là gì, ba vạn má»i là vÆ°Æ¡ng Äạo. Thần nữ vừa thấy liá»n trợn tròn mắt, thì ra tên Äà n ông mình vừa mắt chÃnh là má»t tên cặn bã, chênh lá»ch quá lá»n, Äây coi nhÆ° là lừa hôn Äó! Nà ng ná»i giáºn, sau Äó mang bụng má»t cÆ°á»c Äạp Äứt tiá»u huynh Äá» của Ma tôn, xoay ngÆ°á»i liá»n Äi nhân giá»i, vừa vặn gặp phải Mạc Thiên Hà nh, liá»n á» Mạc gia sinh Äứa nhá», lại Äá» lại má»t Äá»ng pháp khà Äan dược á» thần giá»i không Äáng giá nhÆ°ng á» nhân giá»i tuyá»t Äá»i là cá»±c phẩm sau Äó Äem Äứa nhá» phó thác cho Mạc gia, sau Äó bản thân mình tiêu sái vá» thần giá»i. Nói trắng ra là Mạc Trạch là má»t Äứa nhá» cha không yêu mẹ không thÆ°Æ¡ng. Tuy nói trong tiá»u thuyết cuá»i cùng Mạc Trạch vẫn là tha thứ cho Äôi cha mẹ nà y, nhÆ°ng Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng tháºt lòng không có cách nà o Äem chân tÆ°á»ng nói ra, trÆ°á»c khi xuyên qua cáºu cÅ©ng là má»t cô nhi, cha mẹ cáºu là bá»i vì tai nạn xe cá» bảo vá» cáºu mà chết, cho nên dù má»t mình lá»n lên biến thà nh giao tiếp phế cáºu cÅ©ng không oán trách, tháºm chà còn rất cảm kÃch, nhÆ°ng tình huá»ng của Mạc Trạch không giá»ng cáºu, có má»t ngÆ°á»i cha cặn bã cùng má»t ngÆ°á»i mẹ không trách nhiá»m nhÆ° thế, tháºt sá»± có chút tà n khá»c. Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng lại bắt Äầu má»m lòng, ánh mắt nhìn Mạc Trạch cÅ©ng xoắn xuýt lại, cuá»i cùng nhá»n không Äược vá» vá» vai Mạc Trạch, âNgÆ°Æ¡i Äừng suy nghÄ© nhiá»u.â Mạc Trạch tá»± nhiên biết Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng suy nghÄ© cái gì, hắn lấy cái tay trên bả vai xuá»ng, cúi Äầu, dùng má»t tay khác má» lòng bà n tay Äá»i phÆ°Æ¡ng ra, âTa có sÆ° huynh là Äủ rá»i.â Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng không giãy dụa, bầu không khà trong khoảnh khắc còn rất hà i hòa, mãi Äến táºn khi túi linh sủng của Mạc Trạch tá»± Äá»ng má» ra, má»t quả cầu há»ng nhạt từ bên trong nhảy ra, âchu ~ â Mạc Trạch theo bản nÄng giÆ¡ tay, rất chÃnh xác lại má»t lần nữa Äem bạch tuá»c Äánh bay, trùng hợp Phượng Lê Tiên tiến và o, Bạch Tuá»c Nhá» cứ nhÆ° váºy ngá»i á» trên Äầu em gái Phượng. Äầu Äá»i bạch tuá»c gì Äó⦠Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng rất không tá» tế ná» nụ cÆ°á»i, tâm tình Mạc Trạch cÅ©ng coi nhÆ° không tá», ôm eo Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng hiếm khi cho Phượng Lê Tiên vẻ mặt hoà nhã. Phượng Lê Tiên: Cho nên bà Äây coi nhÆ° là giải trà Äại chúng sao? Má»t lát sau Mạc Trạch má»i há»i: âCó chuyá»n gì?â Phượng Lê Tiên nói: âPhÃa trÆ°á»c có má»t vá» Äạo hữu nói phụng má»nh của Vân Lạc chân nhân tá»i Äón hai vá» chủ nhân vá».â Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng nhìn vá» phÃa Mạc Trạch, toà n bá» Dược VÆ°Æ¡ng Phong chá» có ba sÆ° Äá» bá»n há», Vân Lạc có thá» phái ai lại Äây? âCòn có má»t ngÆ°á»i.â Mạc Trạch rất ôn nhu trả lá»i câu há»i còn chÆ°a há»i ra lá»i của Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng, sau Äó quay Äầu tiếp tục nhìn em gái Phượng, âTÆ°á»ng mạo ngÆ°á»i kia ra sao?â Phượng Lê Tiên dừng má»t chút, thoáng dá»i xúc tu Äáp xuá»ng trên Äầu, âMặt của hắn rất bằng phẳng, tá»±a nhÆ° bá» ngÆ°á»i ta lấy ghế dá»±a vá» qua váºy.â Nói Äến Äây chút uất ức trong lòng nà ng cuá»i cùng cÅ©ng coi nhÆ° tiêu tan má»t chút. Không phải là tạm thá»i Äá»i bạch tuá»c thôi sao, dù sao cÅ©ng tá»t hÆ¡n Äá»i má»t cái mặt phẳng lì còn nói mình anh tuấn. Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng nghi hoặc nói: âChân Hoa? Hắn bá» sÆ° phụ bắt?â Mạc Trạch: âSÆ° phụ tu vi cao, cả tòa Dược VÆ°Æ¡ng Phong Äá»u chạy không thoát mắt của y, chúng ta mang theo Chân Hoa trá» vá» y tá»± nhiên là rõ rà ng, lúc nà y hẳn là nhân thủ không Äủ má»i mang ngÆ°á»i lại Äây.â Nói xong hai ngÆ°á»i Äi tá»i phÃa trÆ°á»c nhất, chá» liếc mắt liá»n thấy Chân Hoa Äang bá» má»i ngÆ°á»i vây xem. Hết
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88
Chương sau