Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88
Chương sau
Như loại tiệc tối này bình thường là yêu cầu mang dấu hiệu, nói cách khác không quan tâm ngươi là tông môn thế gia hay là tán tu đều phải mang dấu hiệu để phân biệt. Mạc Trạch biết thân phận không thể giấu diếm, cho nên dứt khoát chọn hai bộ pháp y khiêm tốn lại xa hoa, tự tay mặc thỏa đáng cho hai người. Bộ của Lâm Sơ Dương là trắng, có lẽ nguyên nhân bởi vì là Lưu Vân Y, da thịt của cậu là trắng nõn bóng loáng như vậy, lại phối hợp với bộ đồ tuyết trắng này, phảng phất như tiên tử từ tiên cảnh phi thân xuống. Mạc Trạch mê muội nói: “Ngươi thật đẹp.” Lâm Sơ Dương yên lặng nhìn mình trong gương, xem nhẹ hai vết hồng không biết bị sâu gì cắn ở trên cổ, dường như xác thực rất đẹp đẽ, nếu như mặt cậu lại trắng thêm một chút, vành mắt lại hồng một chút, tư thái lại mềm mại một chút… Mẹ kiếp, giỏi cho một đóa Bạch Liên Hoa! Thiên lôi nhập xác đó có được không. Mạc Trạch nhạy cảm cảm giác được cảm xúc của áo lót nhà hắn, “Sư huynh không thích? Vậy ta liền giúp sư huynh cởi.” Loại cảm giác cởi ra càng nguy hiểm hơn là chuyện gì vậy? Lâm Sơ Dương nhanh chóng nắm lấy cái tay đưa đến cổ áo cậu, vô cùng nghiêm túc nói: “So với cái này, sư đệ, ngươi nói cho ta biết trước có phải là ngươi giấu tiền riêng không?” Quần áo này thoạt nhìn liền có giá trị không nhỏ được không, cậu lại không bỏ tiền vậy tiền mua quần áo là từ đâu tới? Mạc Trạch hơi đáng tiếc thu tay về, “Ta làm sao có khả năng gạt sư huynh làm ra mấy cái chuyện cấp thấp đó được, pháp y này là Đàm Tiêu đưa, nói là báo đáp chúng ta chăm sóc hắn trên đường đi.” Lâm Sơ Dương có chút mơ hồ, chăm sóc? Có vẻ như dọc theo đường đi đều là Đàm Tiêu đánh xe chạy chân chăm sóc bọn họ đi? Mạc Trạch: “Sư huynh không tin ta?” Lâm Sơ Dương: “Ta tin…” Mạc Trạch mỉm cười nói: “Trước đây ta từng nói với sư huynh, Đàm Tiêu có một ít ham mê tương đối đặc biệt, những chuyện kia đều là chuyện hắn thích làm.” Lâm Sơ Dương lập tức hiểu, cho nên nói Đàm Tiêu chính là một tên M thích mặc đồ con gái đồng thời thích bị ngược đúng không? Mạc Trạch không tỏ rõ ý kiến, xoay người mang dấu hiệu thân phận Huyền Dương tông phát ra đeo cho hai người. Sau đó, là có thể xuất phát. Trên thực tế Bạo Viêm Môn cũng không ở trong thành, mà là trên một ngọn núi nắm giữ linh mạch ở ngoại thành, mà địa phương cử hành tiệc tối là ở một quảng trường lớn bên ngoài chính điện. Lúc này các thế gia Cửu Khê Lĩnh đều hao tổn không ít nhân thủ, hơn nữa rất nhiều người đều là tinh anh được nhà chủ bồi dưỡng trọng điểm, cho nên người tới tham gia tiệc tối cũng không ít, phần lớn đều là tìm thành Bắc Ninh muốn cái công đạo, thuận tiện tiêu diệt ma tu kia báo thù. Bạo Viêm Môn cũng coi như là vung một khoản lớn, không chỉ đem toàn bộ bốn phía quảng trường khảm nạm minh châu đắt tiền chiếu sáng, mà các bàn đều mang lên linh quả từ trung phẩm trở lên làm đồ ăn vặt trước bữa ăn. Lâm Sơ Dương cùng Mạc Trạch vừa đến liền đưa tới vô số người vây xem. Lúc mới đầu Lâm Sơ Dương còn không chút nào để ý, dù sao thì mọi người đều là nhìn nam ngựa đực bên cạnh cậu, không có quan hệ nhiều lắm với cậu, mà khi thị giả dẫn bọn họ đến chỗ ngồi, thần kinh cậu có thô hơn nữa cũng cảm nhận được có chút không đúng. Dù sao bất luận là ai đi qua trước mặt ngươi liền nhìn chằm chằm cổ ngươi, nhìn nhìn liền đối mặt ngươi lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, có người thậm chí còn không ngừng nháy mắt, ngươi cũng sẽ cảm thấy quỷ dị đi. Lâm Sơ Dương theo bản năng đưa tay sờ sờ cổ, không có gì mà… Mạc Trạch tự nhiên đưa tay ôm eo Lâm Sơ Dương, môi tiến đến bên tai đối phương nhẹ giọng nói: “Sư huynh không cần để ý, bọn họ chỉ là hâm mộ sư huynh lớn lên dễ nhìn thôi.” Cái gì gọi là mở mắt nói dối, trời biết đất biết hắn biết. Cố tình Lâm Sơ Dương còn thật sự tin, luận giao tiếp phế không có hố nhất chỉ có càng hố hơn, cái thứ kỹ thuật cao như ánh mắt truyền lời phỏng chừng cả đời này cậu cũng không học được. Cho nên sau khi Mạc Trạch nói xong cậu rất không có cốt khí mà đỏ mặt. Nhiều người như vậy khen cậu đẹp trai lại còn bị sư đệ nhà cậu nói thẳng ra như vậy, da mặt cậu dày hơn nữa cũng sẽ xấu hổ được không. Sau đó hình tượng của hai người bọn họ trong cái nhìn của người bên ngoài chính là dáng vẻ này —— một tay thanh niên vóc dáng hơi cao (tiểu công) ôm eo thanh niên vóc dáng thấp một chút (tiểu thụ),một tay khác thân thiết cầm lấy tay thanh niên thấp hơn, hai cái đầu cực kỳ thân cận, vành tai tóc mai chạm nhau… Mẹ kiếp, cơ lão ve vãn trước mặt mọi người có được không, thân thiết thật giống như muốn ngay tại chỗ đến một phát có được không, chói mù mắt chó của ông có được không! Nụ cười của thị giả dẫn dường phía trước cứng ngắc ở trên mặt, khóe mắt cũng sắp rút ra nếp nhăn rồi, hắn phải nói uyển chuyển thế nào mới có thể làm cho hai vị này chú ý hình tượng một chút, mẹ nó muốn đánh dã chiến thì đi nơi khác có được không, hắn miễn phí dẫn đường tới rừng cây nhỏ nhé! Lúc người nhìn bọn họ càng nhiều hơn, dĩ nhiên là có người chú ý tới thân phận của họ, tiếp theo có người không ngừng truyền ra tiếng thốt kinh ngạc, rất nhanh, tin tức này liền truyền tới chỗ chưởng môn Bạo Viêm Môn. Trên thực tế Bạo Viêm Môn cũng coi như là cái đuôi kề bên tông môn nhất lưu, nhưng so với Huyền Dương tông thì là một trên trời một dưới đất, hai người kia là đệ tử nội môn thân truyền của Huyền Dương tông, vậy nhất định phải lấy lễ để tiếp đón, thỏa đáng. Vì thế Lâm Sơ Dương cùng Mạc Trạch vừa tới vị trí liền bị một đám người ngăn lại, được nghênh đón đến chủ bàn ngồi xuống. Lâm Sơ Dương ở trên đường đã được Mạc Trạch dặn qua sẽ gặp phải tình huống thế nào, cho nên ngược lại cũng bình tĩnh, nên làm gì thì làm đó, còn ăn, thì sư đệ nhà cậu tự nhiên sẽ đưa đến trước mặt cậu. Đợi ngày hết đêm đến, liền bắt đầu dọn thức ăn lên, đồng thời hơn mười vũ cơ từ bốn phương tám hướng đi ra vừa đi vừa khiêu vũ. Lâm Sơ Dương nhìn một chút liền cảm thấy cảnh tượng này hơi quen thuộc, thật giống trong tiểu thuyết từng viết, lúc đó nam chính đã giết Lưu Kim Minh, hơn nữa trải qua tầng tầng trở ngại cũng nhận được danh hiệu đệ nhất cuộc so tài thành Bắc Ninh, sau đó Bạo Viêm Môn cũng an bài một hồi tiệc tối như thế, cũng có mấy vũ cơ tư thái xinh đẹp vừa đi vừa khiêu vũ… Mạc Trạch đại khái nhìn lướt qua trong lòng liền có tính toán, lén lút truyền tín hiệu cho Ảnh tông xong liền nhìn về phía áo lót nhà hắn, sau đó liền phát hiện áo lót nhà hắn đang nhìn chằm chằm bộ ngực của một vũ cơ, “Sư huynh cảm thấy nàng đẹp mắt không?” Giọng hắn rất nhẹ, lại ngậm một cỗ sát ý nhàn nhạt. Lâm Sơ Dương hơi cổ quái chém cho Mạc Trạch một cái liếc mắt. Sư đệ nhà cậu không phải là để ý mấy vũ cơ đó đi? Haiz, là một nam ngựa đực cuồng thu hậu cung, khả năng này đại khái dường như… vô cùng lớn. Nếu như bây giờ cậu nói ra chân tướng có thể rất tàn nhẫn hay không? Nếu không thì uyển chuyển một chút? Ừm, liền quyết định như vậy. “Sư đệ, mấy vũ cơ đó cũng không phải là tốt, bọn họ… không thích hợp với ngươi, sau này ngươi sẽ gặp được người càng tốt hơn.” Mạc Trạch tiếp tục truy hỏi: “Vậy sư huynh có thích hay không?” Lâm Sơ Dương khẳng định nói: “Ta không thích.” Tiếng nói của cậu vừa dứt, xung quanh vang lên một trận tiếng ho khan, ngay cả chưởng môn cũng bị nước miếng của chính mình sặc một cái. Thời điểm nói không thích có dám đem mắt của ngươi dời đi không! Mẹ nó nhìn chằm chằm ngực con gái người ta mà nói không thích ngươi lừa quỷ à! Lâm Sơ Dương không quản bọn họ, đôi mắt vẫn như cũ dính vào trên ngực em gái, sau đó cậu cảm thấy tay có chút ngứa… Bạn đang Má»i ngÆ°á»i Äá»u biết skill bá» Äá»ng không cần chủ Äá»ng phóng thÃch mà là dá»±a và o Äiá»u kiá»n phụ trợ Äá» phát Äá»ng, cho nên ngay lúc Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng ngứa tay hết sức chuyên chú, quần áo em gái kia Äá»t nhiên⦠bạo. Hết thảy Äá»u Äến quá Äá»t nhiên, tất cả má»i ngÆ°á»i Äá»u không phản ứng ká»p, ngay cả em gái kia cuÌng vẫn còn tiếp tục Äá»ng tác kế tiếp, mãi Äến táºn 3 giây sau, má»i ngÆ°á»i má»i bá» nút tạm dừng muá»n mà ng ấn rắc má»t tiếng, toà n bá» tạm dừng. Em gái dừng lại, ánh mắt tất cả má»i ngÆ°á»i dÃnh và o trên ngÆ°á»i em gái cuÌng dừng lại. Không còn quần áo, ngá»±c em gái là vùng Äất bằng phẳng, Äừng nói bánh mà n thầu, ngay cả bánh nÆ°á»ng mặn không nhân cÅ©ng không Äược, hÆ¡n nữa phÃa dÆ°á»i còn dà i thêm má»t thứ Äá» chÆ¡i so vá»i con gái ââ má»t thứ mà Äà n ông Äá»u có nhÆ°ng con gái thì tuyá»t Äá»i không có. Má»t giây sau quần áo các vÅ© cÆ¡ khác cÅ©ng bá» bạo, kết quả toà n bá» giá»ng nhÆ° ngÆ°á»i thứ nhất⦠Thá»i Äại nà y Äam mê dá» trang có bao nhiêu thá»nh hà nh váºy? Sau khi tạm dừng kết thúc, ánh mắt má»i ngÆ°á»i cÅ©ng thay Äá»i, Äặc biá»t quá»· dá» Äặc biá»t ý vá» thâm trÆ°á»ng quÄng vá» phÃa chÆ°á»ng môn Bạo Viêm Môn. ChÆ°á»ng môn khá» bức háºn không thá» ngá»i xá»m dÆ°á»i Äáy bà n, tuy rằng hắn Äã lá»n tuá»i rá»i, nhÆ°ng tuyá»t Äá»i là thẳng nam có Äược không, lúc tuá»i còn trẻ cÅ©ng từng yêu thÃch em gái có Äược không, mẹ nó có thá» Äừng dùng loại ánh mắt Äá»i vá»i biến thái nà y nhìn hắn không! Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng gãi gãi chóp mÅ©i, lúc Äầu Äúng là cáºu vô tình, nhÆ°ng vừa vặn chứng minh suy Äoán của cáºu, nÆ¡i nà y xác thá»±c là Äoạn ná»i dung sau cái Äoạn thi Äấu, còn hết thảy lúc sau, Äược rá»i, là cáºu cỠý⦠Trong nguyên tác viết những thiếu niên nà y kỳ thá»±c tất cả Äá»u là sát thủ LÆ°u gia an bà i, mục ÄÃch chÃnh là Äóng vai thà nh vÅ© cÆ¡ giết chết thà nh chủ thà nh Bắc Ninh, sau Äó sẽ Äem tá»i danh giá há»a cho nam chÃnh, má»t là có lý do chÃnh Äáng truy sát nam chÃnh, hai là ngÄn chặn tình cảm của em gái Hoa cùng nam chÃnh. Sát thủ hà nh Äá»ng dÄ© nhiên là thà nh công, Äợi lúc thà nh chủ vừa chết tình cảnh Äại loạn, mấy vÅ© cÆ¡ phân tán lặn ra, lại dỡ xuá»ng ngụy trang khôi phục thân nam tá», vì váºy lúc thá» vá» cùng ngÆ°á»i nhà há» LÆ°u nÆ¡i nÆ¡i truy tìm nữ nhân và nam chÃnh, nghênh ngang ra khá»i thà nh. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, nguyên tác là nguyên tác, tình huá»ng hiá»n tại, tuy rằng Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng không hiá»u tại sao LÆ°u gia còn phái ra sát thủ, nhÆ°ng Ãt nhiá»u cÅ©ng thá» phà o nhẹ nhõm, ngay cả quần áo cÅ©ng bá» mất, những ngÆ°á»i nà y hẳn là sẽ không Äá»ng thủ Äi⦠Trên thá»±c tế cáºu Äánh giá thấp trình Äá» chấp hà nh má»nh lá»nh của sát thủ. HÆ¡n mÆ°á»i vá» thiếu niên sát thủ cứ nhÆ° váºy thân thá» trần truá»ng bay lên không trung, trong tay bá»ng dÆ°ng xuất ra má»t thanh trÆ°á»ng kiếm, từ bá»n phÆ°Æ¡ng tám hÆ°á»ng cùng nhau Äâm vá» phÃa thà nh chủ Hoa Hoa, tá»c Äá» của các thiếu niên rất nhanh, thá»i gian má»t cái chá»p mắt nhÆ° váºy, những ngÆ°á»i khác ra tay Äã không còn ká»p rá»i. Kỳ thá»±c nếu ngÆ°á»i ta là thà nh chủ thà nh Bắc Ninh, váºy tu vi nhất Äá»nh sẽ không quá kém, nếu nhÆ° Äá»t nhiên phát sinh có lẽ không ká»p phản ứng, nhÆ°ng má»i nãy những thiếu niên nà y không khác nà o Äã bại lá», lại thêm ra tay hoảng há»t, hắn cÅ©ng không phải là không thỠứng phó. Thế nhÆ°ng cá» tình tất cả má»i ngÆ°á»i Äá»u cho là hắn không Äược, ngay cả Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng chá»u ảnh hÆ°á»ng của nguyên tác cùng vá»i Mạc Trạch sau khi sá»ng lại cÅ©ng cảm thấy nhÆ° váºy. Cho nên ngay sau khi Hoa Hoa bà y ra má»t tÆ° thế tá»± nháºn là phong lÆ°u tiêu sái xong, má»t giây sau hắn biến thà nh má»t cái áo lót nhẹ bẫng, còn là áo nữ⦠Bá»n sát thủ: Mẹ kiếp, ngÆ°á»i Äâu! Má»i ngÆ°á»i: NgÆ°á»i nà y Äã biến mất tại sao lÆ°u lại má»t cái áo lót, còn là của nữ, chẳng lẽ thà nh chủ anh minh vÄ© Äại của chúng ta hắn⦠mặc áo lót nữ? Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng: Mẹ nó, ông Äem thà nh chủ biến sai giá»i tÃnh rá»i là m sao bây giá»! Hết
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88
Chương sau