Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88
Chương sau
“Đúng rồi.” Vân Lạc vỗ tay một cái, nói rằng: “Chờ lúc hai người các ngươi xuống núi nhớ tới đây một chuyến nữa, giúp sư phụ đem thuốc đưa đến nam phong quán dưới núi đi.” Mẹ nó chứ nam phong quán, thật sự cho rằng ông đây không biết nơi đó là làm gì sao, thanh lâu có thể đến, nhưng nơi đó vẫn là thôi đi, trái tim thẳng nam không chịu đựng nổi. Khóe miệng Lâm Sơ Dương giật giật, “Sư phụ, ngươi biết lần này chúng ta đi làm gì không.” Vân Lạc từ trong một cái túi trữ vật nào đó màu hồng nhạt móc ra mấy loại linh thảo, cũng không ngẩng đầu một chút, “Làm cái gì?” Lâm Sơ Dương khó xử nói: “Có tên trộm trộm một thứ của sư đệ, dựa vào chúng ta mà muốn đi đoạt về, bây giờ phải đuổi theo, sợ là…” Vân Lạc đem linh thảo ném vào lò luyện đan, lại vỗ lên đó một tấm bùa chú, quay đầu lại nhìn bọn họ, “Thứ gì?” Lâm Sơ Dương tận lực khiến vẻ mặt của mình thoạt nhìn rất nghiêm túc, “Đồ vật quan trọng đến mức mỗi ngày không rời người.” Vân Lạc hoạt động cái cổ, lại bóp bóp tay, âm thanh phải gọi là thanh thúy, “Toàn bộ đất trong vườn thuốc đều nên động động một chút.” “Dạ…” Lâm Sơ Dương run run một cái, quay đầu nhìn Mạc Trạch, trong óc đem ăn, mặc, ở, đi lại chuyển toàn bộ, mà thật giống như mất hay không mất đều không có gì khác nhau, làm sao bây giờ làm sao bây giờ… Cậu liền cúi đầu nhìn nhìn chính mình, đột nhiên linh quang lóe lên, hô: “Là một cái áo lót!” Áo lót… Lâm Sơ Dương yên lặng che mặt, cậu cái miệng này là thế nào vậy, mất cái gì không tốt lại mất áo lót… Lại nhìn Mạc Trạch bị nói là mất áo lót… Không, là áo lót bị ăn trộm trộm đi, trên mặt vẫn cứ mang theo ý cười nhàn nhạt, bình tĩnh cứ như cái người trong miệng Lâm Sơ Dương nói không phải chính mình. Thấy không, đây chính là chênh lệch. Vân Lạc không để ý đến bọn họ, tay liền vỗ vỗ trên lò luyện đan, một trận nhiệt khí qua đi, lò luyện đan mở, y đem đan dược lấy ra cất vào một cái hộp khác, xoay người nhét vào trong tay Lâm Sơ Dương, “Vậy đúng lúc, các ngươi cũng đừng nghỉ ngơi, đi suốt đêm đi.” Lâm Sơ Dương: “…” Sao lại nhanh như vậy, cái này không khoa học! Vân Lạc phất tay đuổi người, “Ông dùng gia tốc phù không được sao, hai người các ngươi đừng ở chỗ này chướng mắt, nếu là đêm nay không xuống núi thì sáng ngày mai liền đến vườn thuốc của ông làm giun đất đi.” Tôi kháo có thể đừng mỗi lần đều lấy chuyện giun đất ra nói hay không, nói nhiều lần như vậy thú vị sao! Thật sự cho rằng anh sẽ sợ? Sự thật… thật đúng là rất sợ. Lâm Sơ Dương nhanh nhẹn lôi Mạc Trạch rời khỏi phòng luyện đan đi đến tàng bảo động, nhất định phải nhanh nhanh xuống núi mới được. Tàng bảo động xây trên núi chính, bởi vì pháp khí quá nhiều sát khí quá thịnh, bốn phía trống trải không có chút thực vật, cứ như vậy một cái cửa động đen sì sì đơn độc khảm trên một mảnh vách núi. Kỳ thực trong tàng bảo động này cũng có bàn tay vàng, chỉ có điều đây là bàn tay vàng quan trọng của nữ phụ Tiêu Nhu, còn quá trình thu được… Lâm Sơ Dương ước ao ghen tị trừng Mạc Trạch một cái. Nếu Tiêu Nhu là do hai vị phong chủ nâng niu lớn lên, vậy dĩ nhiên có rất nhiều đặc quyền, tùy ý ra vào tàng bảo động gì đó quả thực chỉ là chuyện nhỏ. Trong tiểu thuyết viết ngày đó cũng là buổi tối, em gái nảy sinh ý nghĩ bất chợt không nghe khuyên ngăn nhất định phải đến tàng bảo động lấy pháp khí, nam chính đương nhiên cùng đi. Mọi người đều biết nửa đêm mà, bên ngoài trời đủ tối, trong sơn động càng tối hơn, đều sắp đưa tay không thấy được năm ngón, thêm vào gió lạnh thổi âm trầm, có chút dọa người. Sau đó em gái quyết đoán sợ hãi các loại cả người run lên, tiếp đó dưới chân trượt đi đầu gối mềm nhũn, ưm một tiếng ngã vào trong lòng nam chính, hai người ánh mắt thâm tình đối diện, điện xẹt qua, nhất thời thiên lôi câu động địa hỏa, vì vậy dã chiến gì đó bất quá chỉ là bình thường. Cái bàn tay vàng kia chính là lúc em gái bị nam chính bẹp bẹp bẹp, bị tinh khí của nam chính ảnh hưởng mà chạy đến, sau khi hai người đại chiến ba trăm hiệp bị nam chính phát hiện đưa cho em gái. Tình tiết làm người ta hưng phấn kích động lại nhiệt huyết sôi trào cỡ nào chứ, nhất định phải tung hoa! Lâm Sơ Dương nhớ lúc đó chính là xem đoạn tình tiết này, thưởng cho tác giả một bao lì xì cực lớn — — — một phong bao màu đỏ. Tuy rằng lập tức liền bị nhấn chìm trong một đống khen thưởng sau đó tên ngay cả trang thứ hai cũng không lên nổi, thì lúc đó cậu vẫn rất sảng khoái. Nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, sao lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ. Thị lực của Mạc Trạch vô cùng tốt, thấy Lâm Sơ Dương nhìn chằm chằm cửa động, sắc mặt thay đổi rồi lại thay đổi, lập tức nhớ tới những chuyện hoang đường mình làm đời trước, hơi chột dạ ho khan một tiếng, “Sư huynh đang nghĩ gì mà nhập thần như vậy?” Lâm Sơ Dương dùng mũi hừ hắn một tiếng, từ túi trữ vật lấy ra lệnh phù treo ở trên eo, nhanh chân đi vào trong động. Kỳ thực tàng bảo động chia làm ba bộ phận, tiến vào cửa là hang động ở giữa, hai bên trái phải phân biệt còn có một cửa động, ở giữa chính là đặt binh khí, bên phải chính là phòng cụ, bên trái chính là tùm lum cái gì cũng có. Mạc Trạch nhìn qua, tay vừa hạ xuống chính là một linh kiếm cấp cao hiếm có, nhanh độc chuẩn. Lâm Sơ Dương dùng nghị lực rất lớn mới nhịn xuống không có mỗi loại đều cầm lên sờ sờ, sau lần thứ N niệm ‘pháp khí nơi này không đáng giá sau này còn có thứ càng tốt hơn’, cậu cũng làm bộ chọn một thanh kiếm, sau đó cắn nát ngón tay, đem giọt máu nhỏ xuống. Biến hóa bất ngờ nổi lên. Một đạo bóng trắng vèo một cái bay đến, tốc độ nhanh chóng ngay trước khi giọt máu kia rơi xuống vừa vặn che phía trên thanh kiếm, nhận chủ hoàn thành, Lâm Sơ Dương khóc không ra nước mắt. Rõ ràng nam chính không cùng em gái bẹp bẹp bẹp vậy sao cái thứ đồ chơi này vẫn đi ra vậy, còn kiếm ông nữa! Mạc Trạch cũng không nghĩ tới vật này sẽ bay ra ngoài, nhưng kinh ngạc chỉ dừng lại trong nháy mắt liền bị che đậy đi, trên mặt mang ôn nhu sùng bái cười nhìn Lâm Sơ Dương, “Pháp khí thánh cấp, vận số của sư huynh thật tốt.” Tốt con mẹ nó! Ông đây mọc một cái mặt đàn bà đã đủ nghẹn khuất, bây giờ còn phải dùng cái pháp khí của nữ phụ tên thật là vải trắng biệt hiệu là bạch lăng này, có thể chơi khăm người ta như thế sao. Theo quy định của tàng bảo động, Lâm Sơ Dương có không muốn nữa thì cũng chỉ có thể trả thanh kiếm về chỗ cũ, sau đó đem bạch lăng cuộn rồi lại cuộn ném vào trong bao, vừa quay đầu liền đối diện với một khối điểm tâm đưa đến bên miệng cậu, lập tức không khách khí cắn một ngụm lớn, vừa đi ra ngoài động vừa nhai, chờ nuốt xuống liền dừng lại quay đầu há mồm chờ điểm tâm đưa tới. Có một thì có hai, thói quen thường chính là như thế mà ra. Đối với cái này Mạc Trạch tỏ vẻ, đồ của hắn hắn vui lòng, tốt nhất là đem áo lót kiêm sư huynh của hắn nuôi đến mức tay chân không chăm chỉ rời khỏi hắn thì ngay cả rửa mặt mặc quần áo cũng không làm, như vậy thì mãi mãi cũng không thể rời khỏi hắn. Đường ra ngoài kỳ thực không quá dài, nhưng không biết thế nào, hai người càng chạy sơn động lại càng đen, còn lành lạnh, Lâm Sơ Dương rùng mình một cái, đột nhiên cảm thấy dưới chân trượt đi, đầu gối mềm nhũn không giải thích được, còn chưa phản ứng lại đã ngã vào lòng người nọ ở phía sau, vừa ngẩng đầu lên, đúng lúc Mạc Trạch cúi đầu, vì vậy ánh mắt đối diện. Hai người đều cảm thấy, tình cảnh này quen thuộc khó hiểu. Lâm Sơ Dương: “…” Tình tiết đại thần mi ra đây, ông đây tuyệt đối không bóp chết mi đâu. Mạc Trạch ôn nhu nở nụ cười, kiên trì nhắc nhở: “Rất trơn, cẩn thận.” Khoảng cách quá gần Lâm Sơ Dương cảm thấy cậu cũng có chút không chịu nổi gương mặt đẹp trai vượt mức này của nhân vật chính, theo bản năng dời ánh mắt đi, “Biết rồi.” Sau đó… Lâm Sơ Dương nghiêm mặt: “Buông tay.” Lúc này Mạc Trạch mới đổi từ ôm thành dìu, chẳng qua là một tay còn quấn ở trên eo Lâm Sơ Dương, “Nơi này ánh sáng không tốt, vẫn là để ta đỡ sư huynh đi.” Lâm Sơ Dương nhìn trước sau, quả thực ánh sáng không quá tốt, được rồi… Ra khỏi tàng bảo động Mạc Trạch phóng một bùa truyền âm cho Chân Hoa bảo y trông viện, sau đó liền cùng sư huynh ung dung xuống núi. Bên dưới ngọn núi là một thôn trấn, bởi vì Huyền Dương tông, nên thôn trấn này còn rất phồn vinh, hai người gõ cửa một khách điếm muốn một gian phòng hảo hạng xong liền đi nghỉ ngơi. Về vấn đề tại sao chỉ cần một phòng thế này, Lâm Sơ Dương liếc nhìn túi trữ vật trống rỗng một khối linh thạch cũng không có của mình. Bạn đang Trả tiá»n má»i là Äại gia hiá»u không? GiÆ°á»ng trong khách Äiếm lá»n hÆ¡n á» Dược VÆ°Æ¡ng Phong nhiá»u, có Äiá»u vẫn là má»t bá» Äá»m chÄn, Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng Äang muá»n quay Äầu lại tìm chÆ°á»ng quỹ yêu cầu thêm má»t giÆ°á»ng, kết quả trùng hợp nhìn thấy Mạc Trạch ÄÆ°a ngÆ°á»i ta ra Äóng cá»a lại. Thôi⦠Sau ná»a Äêm, chá» Mạc Trạch ngủ sau Äó cáºu từ trên giÆ°á»ng bò lên, Äem giấy vá» lên trên bà n, viết thÆ° tình. ThÆ° tình không khó viết, má» Äầu: XXX thân ái. Cách hai dòng: Từ lần thứ X XX em tôi liá»n vô cùng XX em, tại má»t Äem yên tÄ©nh X khó X Äêm khuya, rá»t cục không nhá»n Äược X phong thÆ° XXX nà y, Äá» bà y tá» bà y tá» lòng tôi X em⦠(phÃa sau bá» qua 1,500 chữ) Viết xong há» thá»ng thà nh tâm Äánh giá: âNữ thần cáºu thầm mến kia nhất Äá»nh tÃnh cách rất tá»t.â Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng kinh ngạc: âLà m sao mà y biết, chẳng lẽ mà y từng gặp nữ thần?â Há» thá»ng: âNếu nhÆ° tôi là nữ thần kia, nhất Äá»nh sẽ không nhá»n Äược Äem tá» giấy nà y dán lên mặt cáºu, cáºu xác Äá»nh Äây là thÆ° tình chứ không phải thÆ° hèn má»n?â Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng lại nhìn từ Äầu tá»i Äuôi má»t lần, không hiá»u ra sao, âTuy rằng hà nh vÄn hÆ¡i non, nhÆ°ng quý á» viá»c xuất phát từ tình cảm chân thà nh trong tim phá»i, hÆ¡n nữa Äủ hà m súc, rất không tá» mà .â Há» thá»ng: Tá»± luyến là bá»nh, phải trá». Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng lại xem hai lần, cà ng xem cà ng thoả mãn, ngay lúc nà y phÃa sau truyá»n tá»i má»t âm thanh không phải của há» thá»ng. âNgÆ°Æ¡i Äang viết gì?â Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng bá» sợ hãi Äến trá»±c tiếp nhảy lên, há»t hoảng ném thÆ° tình và o túi trữ váºt, âTa ta ta viết nháºt ký!â Mạc Trạch nhìn chằm chằm hai mắt Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng, xung quanh lẳng lặng, giá»ng nhÆ° chá» còn tiếng tim Äáºp của hai ngÆ°á»i, má»t cháºm má»t nhanh, ngay lúc trái tim Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng sắp từ trong miá»ng nhảy ra, Mạc Trạch dá»i mắt Äi, âNgủ Äi, trá»i sắp sáng rá»i.â Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng láºp tức bay lên giÆ°á»ng ngoan ngoãn nằm xuá»ng, nhắm mắt Äiá»u chá»nh hô hấp. Tháºt sá»± nguy hiá»m tháºt. Cái thứ Äá» chÆ¡i nhÆ° thÆ° tình nà y dù không ÄÆ°a Äi nhÆ°ng bá» ngÆ°á»i ta nhìn thấy cÅ©ng sẽ xấu há» có Äược không, nhất Äá»nh không thá» nói cho nam chÃnh! Ngủ, sáng sá»m tá»nh dáºy quên sạch hết má»i tá»t⦠Mạc Trạch nhìn Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng trên giÆ°á»ng, trong lòng Äá»t nhiên cảm thấy rất uất ức. Không sai, chÃnh là uất ức. Rõ rà ng hắn Äã cÆ°ng chiá»u cáºu nhÆ° thế, tại sao còn muá»n giấu bà máºt. Nháºt ký? Sao hắn lại không biết cáºu có thói quen viết nháºt ký váºy, trên tá» giấy kia Äến tá»t cùng ẩn giấu cái gì? Nhất Äá»nh phải tìm ra, nhất Äá»nh phải⦠Hết
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88
Chương sau