Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88
Chương sau
Lâm Sơ Dương cho là bằng khí tràng ngựa đực của Mạc Trạch, làm sao cũng có thể chờ được mỹ nữ số một hai ba rồi sau khi tình cờ gặp gỡ hoặc qua một sự kiện anh hùng cứu mỹ nhân liền đối với nam chính nhất kiến chung tình tái kiến lăn giường… Trên thực tế, mãi đến tận trời tối ngay cả cái bóng quỷ bọn họ cũng không đợi được, càng khỏi nói tới người. “Chúng ta trở về đi thôi.” Lâm Sơ Dương phủi bụi bậm trên người, ngày hôm nay xem như cậu từ bỏ. Mạc Trạch vốn cho là mình nghĩ thông suốt, bị quấy nhiễu như thế dường như cũng không phải chuyện đó, “Được rồi… Sư huynh, trên đầu ngươi có thứ gì.” Hắn nhìn thấy trên đầu Lâm Sơ Dương không biết từ lúc nào dính một mảnh lá phong nát, liền đi tới trước mặt đối phương lấy xuống. Ngay tại lúc này, một bóng đen từ trên trời rớt xuống, canh ngay đầu hai người nện xuống. Có thể bị đập dễ dàng như vậy thì không phải là nam chính, Mạc Trạch ôm eo Lâm Sơ Dương lóe lên bên cạnh, tiếp theo một âm thanh vang lên. Lâm Sơ Dương bị nắm xoay một vòng, nhất thời không phanh kịp áp môi về phía gò má Mạc Trạch liền bẹp một chút in lên, lưu lại một dấu nước miếng. Mạc Trạch hơi sững sờ, một tay khác sờ sờ mặt chỗ bị hôn qua, trong lòng cảm thấy có chút khó tin, thế mà hắn lại không cảm thấy bẩn… Từ lúc trọng sinh tới nay, chỉ cần vừa nghĩ tới đời trước bị huynh đệ cùng nữ nhân mà hắn cho là có thể giao phó tính mệnh phản bội, từ tâm lý hắn liền chán ghét cùng người khác thân cận, cũng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không quá sạch sẽ, lâu dần liền thành khiết phích. Nhưng bây giờ là chuyện gì xảy ra? Lâm Sơ Dương đợi một hồi, thấy Mạc Trạch ôm hắn không buông liền đẩy một cái, cái vị trên đất bảo đảm là em gái đến muộn kia, không mau chóng tới nhìn đi, hai nam nhân ôm nhau cái gì chứ. Mạc Trạch thuận thế đem người thả ra, cười nói: “Quen biết sư huynh lâu như vậy ngược lại chưa bao giờ thân cận thế này.” Nhóc à, không phải là không có, chỉ là mi không biết mà thôi. Lâm Sơ Dương buông tay, ngoài ý muốn thôi, ngược lại miệng cũng gặm qua rồi, còn kém mặt à. Lại nhìn trên đất, gái không có, trai lại có một tên. Mạc Trạch lật người trên mặt đất lại, lộ ra một gương mặt có ngũ quan hơi bằng phẳng quái dị có thể so với tấm gương. Bộ dạng như vậy cũng là tương đối hiếm thấy, Lâm Sơ Dương đồng tình nói: “Cũng không trách hắn, từ chỗ cao như vậy té xuống, còn là mặt xuống trước nữa.” Mạc Trạch không nhìn người trên đất, mà là đặc biệt cẩn thận nhìn chằm chằm mặt Lâm Sơ Dương, chỉ sợ bỏ qua một chút xíu biểu tình, mãi đến tận khi xác định dường như cậu thật sự không biết người kia là ai mới mở miệng nói: “… Hay là chúng ta mang người về trước đi.” Đương nhiên Lâm Sơ Dương sẽ không phản đối, bình thường người có thể được nam chính cứu mạng hoặc trợ giúp đồng thời giới tính là nam, tám chín phần đều sẽ bị khí thế vương bá của nam chính thuyết phục, sau đó nhẫn nhục chịu khó trở thành một trong số tiểu đệ. Đương nhiên, mấu chốt nhất là dù sao người khiêng cũng không phải cậu. Mạc Trạch từ trong bao trữ vật lôi ra một cái chăn bông bao người kia đến chặt chẽ, sau đó khiêng lên vai, bước ra rừng phong trước. Lâm Sơ Dương theo ở phía sau cảnh giác, có thêm một người thân phận không rõ ràng như thế, lỡ như dọc theo đường đi gặp phải chuyện tốt gì mấy đệ tử hỏi tới, cậu và Mạc Trạch dù muốn giải thích cũng không giải thích rõ được. Cũng may hào quang nhân vật chính đúng lúc bạo phát, dọc theo đường đi lại hiếm thấy là một người cũng không gặp phải, an an toàn toàn đến Dược Vương Phong. Đợi lúc tiến vào sân sau, Mạc Trạch do dự. Đời trước người nọ được hắn an bài ở trong phòng khách của Huyền Minh Phong, nhưng Dược Vương Phong không có phòng khách, mà căn phòng hắn dọn dẹp lại có thể cho người ở cũng chỉ có hai gian này, thả người ở đâu đây? Lâm Sơ Dương biết đây là tính khiết phích của Mạc Trạch lại tái phát, “Để người ở phòng ta đi.” Mạc Trạch suy nghĩ một chút, đồng ý nói: “Buổi tối chỉ phải ủy khuất sư huynh chen với ta một chút vậy.” Lâm Sơ Dương vốn đã chuẩn bị tốt lăn ra ngủ dưới đất, kết quả vừa nghe lời này không nhịn được ngẩn ra, “Há?” Thân, tính khiết phích của anh đâu? Sớm biết như vậy cậu làm gì còn nhường chỗ chứ. Mạc Trạch ném người vào trong phòng liền ra ngoài sau đó ở trên vai Lâm Sơ Dương ngửi một cái, “Trên người sư huynh… có mùi vị của Lưu Vân Y, ta không ghét.” Bà nó anh nói ám muội như thế thật sự được không. Lâm Sơ Dương 囧, có điều có giường ngủ dù sao cũng tốt hơn không có, ngược lại cậu cũng không khiết phích. Sau khi giải quyết vấn đề phòng ở xong, Mạc Trạch dẫn Lâm Sơ Dương đến một sơn động cách viện không xa. Sơn động không lớn, bên trong là ôn tuyền, lớn khoảng tám, chín mét vuông. Nơi này là lúc Mạc Trạch tìm phòng ở ngẫu nhiên phát hiện, vừa vặn dùng để tắm rửa. Nhất thời Lâm Sơ Dương cảm giác cả người đều ngứa, không cần Mạc Trạch mở miệng trực tiếp lột quần áo, nhanh nhẹn tiến vào trong nước, sau đó thoải mái thở ra một hơi. Chờ cậu rốt cục hưởng thụ đã, mở mắt ra mới phát hiện Mạc Trạch vẫn cứ áo mũ chỉnh tề đứng ở trên bờ. Đột nhiên cậu có chút chột dạ, vị trí ôn tuyền hẻo lánh như thế nếu không phải Mạc Trạch dẫn đường, dùng mạch não của cậu đại khái cả đời cũng sẽ không phát hiện đi. Từ lúc lên Dược Vương Phong, người ta là nhân vật chính liền dọn dẹp phòng liền tìm pháp quyết từ sáng đến tối không nhàn rỗi, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy ôn tuyền cậu ngay cả hỏi han cũng không nói liền tự mình nhảy vào trước. Có vẻ như hơi không tử tế. Huống chi ôn tuyền còn là người ta tìm… “Cái kia… Sư đệ, ngươi phát ngốc cái gì đấy, mau xuống đây đi chứ.” Mạc Trạch mặt không thay đổi nhìn chằm chằm chồng quần áo Lâm Sơ Dương cởi ra, nghe tiếng nhìn sang, khẽ mỉm cười, “Đến ngay.” Dứt lời cởi quần áo trên người, đi vào trong nước ngồi xuống ở chỗ cách Lâm Sơ Dương khoảng nửa mét. Hai người không phải lần đầu tiên cùng tắm rửa, nhưng lần đó trải qua thật sự quỷ dị, đến bây giờ Mạc Trạch cũng không quên được cảm giác kỳ quái xuất hiện khi đó. Hắn không tin mình bị người ta khống chế, như vậy chỉ có thể là Lâm Sơ Dương làm gì đó. Đến tột cùng ẩn giấu bao nhiêu bí mật chứ… Mạc Trạch nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía Lâm Sơ Dương càng ngày càng sâu thẳm. Lâm Sơ Dương bị nhìn chằm chằm có chút sởn cả tóc gáy, thoáng di chuyển cái mông qua bên cạnh, “Sư đệ, ngươi làm sao vậy?” Mạc Trạch cầm lấy khăn vải, trên mặt vẫn ôn nhu cười như trước, “Lúc ở Mạc gia sư huynh từng giúp ta tắm rửa, lần này liền để ta giúp sư huynh một lần đi.” Ta kháo, xin đừng nhắc tới lịch sử đen tối mà! Lâm Sơ Dương ngay cả tâm muốn chết cũng có, “Không phải ta từng giải thích, lần kia là ngoài ý muốn, không phải ta tự nguyện.” Mạc Trạch nói rằng: “Sư huynh đừng hiểu lầm, ta chỉ là cảm động và nhớ lòng tốt của sư huynh thôi, thuở nhỏ ta được Mạc gia thu dưỡng, tất cả mọi người ghét bỏ ta là tên rác rưởi, chỉ có sư huynh là thật lòng đối với ta.” Bạn đang Biá»u tình của Mạc Trạch rất chân thà nh, chân thà nh tha thiết khiến Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng liá»n khuất phục, ngược lại bá»n há» là bạn tá»t là sÆ° huynh Äá», kỳ cá» tắm rá»a giúp nhau gì Äó là rất bình thÆ°á»ng, vì váºy cáºu ngoan ngoãn lá» ra cái lÆ°ng, âChà lÆ°ng là Äược rá»i.â âÄược.â Mạc Trạch Äem khÄn vải ấn tá»i trên lÆ°ng Äá»i phÆ°Æ¡ng chà xát, còn rất nghiêm túc chà xát ba lần, không buông tha má»t chá» nà o. Tắm rá»a xong, hai ngÆ°á»i tá»± nhiên là cùng trá» lại phòng Mạc Trạch, sau Äó cá»i áo ra lần nữa cùng nằm trên má»t cái giÆ°á»ng. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, là chia chÄn. Có Äiá»u giÆ°á»ng không quá lá»n, hai ngÆ°á»i chá» cần mặt Äá»i mặt, hô hấp sẽ có loại cảm giác phun lên mặt Äá»i phÆ°Æ¡ng, tá»±a nhÆ° tá»i gần má»t chút nữa là có thá» cắn Äược. Mạc Trạch vẫn cứ Äem biá»u tình khá»ng chế rất tá»t, giá»ng nhÆ° cÄn bản không ÄỠý, trên thá»±c tế hắn cÅ©ng không ÄỠý chút nà o. Ngược lại là Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng cảm thấy lúng túng, sau Äó cáºu yên lặng xoay ngÆ°á»i Äá»i mặt vách tÆ°á»ng ngủ má»t Äêm. Sáng sá»m, khi cáºu tá»nh lại cảm giác Äầu tiên chÃnh là cánh tay Äè lên Äã tê rần, chá» Äỡ bá»t lại nhìn bên cạnh, Mạc Trạch Äã biến mất. Cáºu không nghÄ© nhiá»u, mặc quần áo trá»±c tiếp Äi ra ngoà i rá»a mặt, chá» lúc quay trá» lại, cái nhìn Äầu tiên liá»n thấy thứ trên bà n, cháo nóng há»i, mà n thầu trắng lá»n, dÆ°a muá»i, canh, gần nhÆ° bà y Äầy bà n, cáºu nhìn mà nÆ°á»c miếng à o à o chảy ra ngoà i. Mạc Trạch từ bên ngoà i tiến và o, trong tay bÆ°ng cháºu nÆ°á»c, trong cháºu bá» quần áo bên ngÆ°á»i má»i vừa thay ra, âSÆ° huynh dáºy rá»i liá»n nhanh Än Äi.â Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng ÄÆ°Æ¡ng nhiên sẽ không khách khÃ, má»t bữa cÆ¡m có hÆ¡n má»t ná»a Äá»u và o bụng của cáºu. Sau khi lấp Äầy bụng, hai ngÆ°á»i cùng Äến gian phòng sát vách. NgÆ°á»i kia vẫn cứ nhắm chặt hai mắt ngủ mê man. Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng: âNếu không thì tìm sÆ° phụ Äến xem hắn?â Mạc Trạch Äi tá»i trÆ°á»c giÆ°á»ng từ túi trữ váºt lấy ra má»t cái bình nhá» thÆ°á»ng thức, âNgà y hôm trÆ°á»c ta ngẫu nhiên nhìn thấy trong má»t quyá»n sách thuá»c có chút miêu tả Äá»i vá»i triá»u chứng nà y, vừa vặn luyá»n bình Äan dược nà y, trÆ°á»c tiên liá»n cho hắn thá» xem Äi. Äúng rá»i, nguyên liá»u của Äan dược nà y chÃnh là thá»±c linh thảo, dù Än không ngon cuÌng không Äến ná»i Än chết.â Thá»±c linh thảo liá»n là má»t loại linh khà thảo chuyên dùng Äá» Än, tuy rằng cÅ©ng có hiá»u quả chữa bá»nh, nhÆ°ng nếu khá»ng chế lượng không tá»t thì Äem ngÆ°á»i hóa thà nh tà n phế cuÌng có thá». Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng còn chÆ°a biết vì sao Mạc Trạch lại nói ra lá»i nhÆ° váºy liá»n nhìn thấy cái ngÆ°á»i vá»n Äang mê man kia ngao má»t tiếng từ trên giÆ°á»ng nhảy lên, run cầm cáºp chá» và o Mạc Trạch, lên án nói: âDÆ°á»i thiên Äạo, ngÆ°Æ¡i có thá» nà o hại ngÆ°á»i nhÆ° váºy, thiá»t thòi cho ngÆ°Æ¡i còn là danh môn chÃnh phái, cÅ©ng không sợ gặp báo ứng!â Mạc Trạch không ÄỠý tá»i y, quay ngÆ°á»i nhìn vá» phÃa Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng, nói rằng: âSinh long hoạt há» nhÆ° váºy ngược lại không cần là m phiá»n sÆ° phụ.â Khung cảnh nà y Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng Äá»t nhiên cảm thấy có chút mắc cÆ°á»i, cáºu bá» qua Mạc Trạch nhìn vá» phÃa ngÆ°á»i kia, âNgÆ°Æ¡i tên gì?â NgÆ°á»i kia quan sát Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng mấy cái, dÆ°á»ng nhÆ° xác Äá»nh ngÆ°á»i nà y không phải ngÆ°á»i xấu, âChân Hoa.â Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng suýt nữa ngã xuá»ng Äất, may là Mạc Trạch nhanh tay kéo cáºu má»t cái, cáºu chá» và o mÅ©i ngÆ°á»i kia, âNgÆ°Æ¡i nói ngÆ°Æ¡i tên gì? !â NgÆ°á»i kia khinh bá» quÄng cho cáºu má»t cái liếc mắt, nói: âTa tên Chân Hoa.â Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng trợn mắt lên, có chút không thá» tin Äược. Trong nguyên tác quả tháºt có má»t ngÆ°á»i nhÆ° thế, chẳng qua Äó là mÄ© nam trong xếp hạng top 10 ngoà i nam chÃnh, chú ý, là , mÄ©, nam! NgÆ°á»i trÆ°á»c mắt nà y ngÅ© quan tách ra thì quả tháºt nhìn không tá», hợp lại trên má»t khuôn mặt thì lại quá»· dá» nhÆ° mắc bá»nh Äá»ng kinh tạm thá»i không nói tá»i, nhÆ°ng cứ nhÆ° là bá» ngÆ°á»i ta lấy gạch vá» qua váºy, vẽ ra cái mặt má»t ngÆ°á»i còn có cảm giác láºp thá» hÆ¡n y, cái nà y cần khẩu vá» nặng bao nhiêu má»i cảm thấy Äẹp? Lâm SÆ¡ DÆ°Æ¡ng yên lặng che mặt, quay Äầu, kéo Mạc Trạch ra trÆ°á»c mặt mình, âGiúp ta chặn lại.â Sau Äó mặc ká» Mạc Trạch mê man má» má»t thế nà o, há má»m cÆ°á»i, suýt nữa Äau sá»c hông. Mạc Trạch hiá»u rõ giúp cáºu thuáºn thuáºn khÃ, khóe môi cÅ©ng không ngừng Äược cong lên trên. Chân Hoa: ââ¦â Hết
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88
Chương sau