Ba bốn giờ chiều, mặt trời nhuốm màu hoàng hôn, hơi nóng còn sót lại của mùa hạ trải dài vào căn phòng chật hẹp. Ngoài nửa tấm rèm là những tán cây cao vút.
Gần thu mà chưa vào thu, những chiếc lá xanh loang lổ đung đưa, những đốm sáng vàng óng in lên bức tường trắng, như một bức giấy dán tường động.
Trong phòng có một chiếc giường thấp, trải ga giường trắng tinh, không có chăn, sạch sẽ gọn gàng, mép giường được gấp thẳng tắp.
Hai chiếc ghế nhựa màu trắng được xếp ngay ngắn bên tường, cạnh cửa sổ là một chiếc bàn trà bằng gỗ.
Thẩm Ý Thư thầm nghĩ, bác sĩ Triệu chắc là có chút ám ảnh cưỡng chế.
Điều hòa trung tâm trong phòng nhỏ vừa mới bắt đầu hoạt động, gió lạnh không thể át đi được hơi nóng tích tụ, nóng đến mức Thẩm Ý Thư muốn đứng trước cửa gió điều hòa để thổi khô mồ hôi trên trán.
Quý Hướng Vũ đi qua, kéo rèm lại. Khi mới ra mắt, chị đã từng ăn khổ, mấy năm nay dần dần hình thành thói quen đến một nơi mới là kéo rèm lại.
Không bật đèn, lớp vải chắn sáng sau rèm đã che đi phần lớn ánh nắng chói mắt, căn phòng chìm vào bóng tối, chỉ có vài tia sáng lọt qua khe hở giữa rèm và tường, soi sáng một góc.
"Lại đây." Quý Hướng Vũ ngồi ở mép giường, nhẹ giọng gọi.
Thẩm Ý Thư nuốt nước bọt.
Cô không biết tại sao mình lại căng thẳng như vậy, tim đập dồn dập. Ở trong phòng của bệnh viện, họ sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng, chỉ là hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-thanh-anh-hau-ty-ty-com-mem-a/5080603/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.