Tiêu Phi Vũ cao giọng :
- Bọn vãn bối đang muốn đến Quân Sơn đây!
Nàng bực dọc vì ngôn ngữ úp mở của Đường Vô Ảnh, đã thế lão còn hầm hừ, hằn học, chẳng biết lão giận ai, dù lão không gay gắt với đối tượng, cái thái độ đó, ai mà chịu nổi!
Lão nhân vụt dịu giọng :
- Với dũng khí và quyết tâm đó, thì trên đời này, có việc chi mà hai ngươi không làm nổi! Nhưng, giả như hai ngươi thực sự muốn đến Quân Sơn, thì ta khuyến cáo hai ngươi phải dè dặt lắm!
Tiêu Phi Vũ muốn hỏi thêm một vài điểm, nhưng Đường Vô Ảnh tiếp luôn :
- Ta đã nói những lời có thể nói, các ngươi hãy liệu lượng mà hành sự. Việc của võ lâm ngày sau, là phần của các ngươi đó! Nhưng, cái ngày thành công của các ngươi, vị tất ta được chứng kiến! Ta đã già lắm rồi, còn gì nữa! Đường môn bất hạnh.
Lão dừng lại, chừng như cố nhếch một nụ cười thảm. Lão trầm ngâm một chút, đoạn cao giọng tiếp :
- Tuy nhiên, cơ nghiệp của họ Đường vững như bàn thạch, đừng ai mong hủy diệt.
Đêm nay, lão nói nhiều lời bí ẩn quá! Và phong độ mà lão đã bỏ quên từ sau ngày quy ẩn bỗng chốc bừng lên, khí khái dũng mãnh như lúc thiếu thời.
Triển Mộng Bạch biết lão nhân lo nghĩ về Đường Địch. Và tâm tư của lão lúc đó phải rối loạn phi thường.
Chàng cung kính thốt :
- Nếu tiền bối có việc gấp, vãn bối không giám dây dưa làm mất thì giờ của tiền bối. Từ nay, vãn bối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-tam-lenh-tinh-nhan-tien/748112/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.