Tiếng cười đó, thoạt đầu quá nhỏ, dần dần vang to, có tiếng dội, thành thử mường tượng như có người khắp bốn phương, tám hướng, cùng cười lên. Một vòng rào người đang bao vây quanh Triển Mộng Bạch, vòng vây khép hẹp theo tiếng cười càng phút càng vang to dội lớn.
Không gian nặng đọng quỷ khí, chàng bất giác rùng mình, chân chậm lại, miệng gọi to :
- Dương đại ca! Đại ca ở đâu?
Tiếng cười đột nhiên ngưng, âm thanh không còn rền vang dội nữa.
Liền theo đó, tiếng rú thảm nối tiếp, phản phất âm thinh của Dương Toàn.
Máu nóng sôi trào dâng tận cổ, Triển Mộng Bạch phóng chân chạy về phía đó, đồng thời gọi :
- Đại ca! Phải đại ca đó không?
Bỗng một bóng người hiện ra, ngoài hai trượng xa, tóc buông xõa, chập chờ như bóng ma, hướng về Triển Mộng Bạch, đưa tay vẫy vẫy.
Triển Mộng Bạch phi thân về phía người đó, cao giọng hỏi :
- Dương đại ca?...
Tiếng “ca” chưa rời khỏi miệng chàng, thì người đó đã lùi lại, đồng thời vươn tay ra, hai đạo kình phong bay tới, nhập lại làm một, vút vào ngực chàng.
Triển Mộng Bạch nhanh như chớp, nhún chân nhảy vọt lên cao, hoành tay đánh trả xuống một chưởng.
Nhưng, bên dưới vừa là con đường núi đó, bây giờ lại trống không, như đất sụp xuống sâu, địa điểm biến thành cái hố :
- Nguy!
Khi Triển Mộng Bạch phát giác ra sự kiện lạ lùng đó, thì chàng cũng vừa đáp xuống.
Chàng kinh hãi, vội đạp chân vào không khí, định uống mình lao vút trở lên.
Vô ích, cái đà rơi của chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-tam-lenh-tinh-nhan-tien/748097/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.