Sáng hôm sau.
Ngũ Thiên Kiều đầu óc còn có chút mơ hồ bật dậy. Mái tóc dài buông thõng theo dáng người mảnh mai. Dải khăn trắng quấn quanh đôi mắt cũng trễ xuống vài mm bởi cử động vụng về của nàng. Dưới tấm màn trắng Ngũ Thiên Kiều một phần nào vẫn có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh. Tác dụng phụ của việc sử dụng Tử Đồng thuật vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Chỉ biết,hiện tại,ở căn phòng này chỉ có một mình nàng mà thôi, không thấy Ngô Ngọc Minh ở chỗ nào cả.
Nha đầu đó nói đây là trường học. Chắc giờ này vẫn còn đang trên giảng đường nhỉ? Ngũ Thiên Kiều thầm suy nghĩ sau đó cũng lò mò rời giường, mở cửa phòng đi ra ngoài.Bất ngờ thay, có rất nhiều người đang đứng ở ngoài.Ngũ Thiên Kiều cảm giác được mùi sát khí rất nồng đậm,bất giác thu chân trở lại thềm cửa.
- Thiên Kiều, đừng ra ngoài. Bọn chúng tới bắt ngươi đó. Phòng ta có kết giới rất mạnh, ngươi…khụ…ọe…chỉ cần…
Ngũ Thiên Kiều ngửi thấy mùi máu sau khi giọng Ngô Ngọc Minh cất lên. Giọng nam nhân nhàn nhạt vang lên:
- Là ngươi làm tổn thương muội muội của ta phải không? Còn tính trốn ở trong đó đến bao giờ? Nếu ngươi không ra,đừng trách bản công tử độc ác.
Hạ Thiền Sa vung thương đầy uy lực,làm rung chuyển những hạt cát trên đất. Ngô Ngọc Minh đã thảm lại càng thảm. Ngũ Thiên Kiều vốn dĩ đang tựa người vào thành cửa,vô cùng lười nhác,khinh bỉ thở hắt một hồi. Nàng dù rằng dạo này có chút tùy tiện đi gây thù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-vuong-phi-mat-lanh-tu-choi-yeu/3376527/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.