Âu Dương Phong Ngạn đi đến phòng ăn. Ở đây, Ngũ Thiên Kiều đang ngồi ăn với dáng vẻ khá lười nhác, thức ăn hôm nay có vẻ không được vừa miệng nàng cho lắm. Chiếc miệng nhỏ chầm chậm nhai tưởng chừng như rất ngon nhưng trông hai hàng khẽ nhíu hoàn toàn phản chủ mà hắn không kiềm được che miệng cười. Người hầu bên ngoài đã bị hắn ngấm ngầm cho lui hết, chỉ còn lại duy nhất Khiểm Thúy ở bên trong hầu hạ mà vẫn chẳng biết gì cho đến khi cánh cửa vang lên vài tiếng gõ.
Nha đầu vội giật mình hành lễ:
- Tham kiến vương gia.
- Lui xuống.
- Dạ.
Khiểm Thúy vừa đi, Ngũ Thiên Kiều mệt mỏi nằm nhoài lên mặt bàn mà không ngừng thở dài. Âu Dương Phong Ngạn đi đến bên cạnh nàng, tranh thủ cơ hội động chạm lên cơ thể nhỏ nhắn:
- Nàng sao vậy?
- Nhìn thấy ngươi, ta liền cảm thấy ăn không ngon.
- Nàng ghét bản vương đến vậy ư?
- Phải.
- Nhưng ngược lại, bản vương lại rất yêu thích vương phi.
Ngũ Thiên Kiều giật bắn mình ngồi dậy, tròn mắt nhìn Âu Dương Phong Ngạn. Hắn nói hắn thích nàng à?Không phải nàng chỉ là một vương phi hữu danh vô thực trong lời đồn thôi à? Hắn không phải ghét cay ghét đắng phủ thừa tướng à? Nàng thân là con gái của thừa tướng, đáng lẽ hắn cũng phải vô cùng chán ghét nàng mới đúng chứ?
Âu Dương Phong Ngạn một tay nắm lấy eo nàng,một tay nhấc bổng nàng lên đật nàng ngồi ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-vuong-phi-mat-lanh-tu-choi-yeu/2797045/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.