Vương gia...Tiện thiếp là Như Ý, nữ nhân từ nước Sở...ái mộ vương gia từ lâu, nay nguyện vì người mà biểu diễn một khúc.
Nữ nhân còn chưa kịp nhận được cái gật đầu hay bất kể một động thái nào từ Âu Dương Phong Ngạn đã tự ý lên sơn đàn hát. Giọng hát trong như nước, nụ cười tươi như hoa làm xoa xuyến không ít nam nhân.Ai nấy đều vỗ tay tán thưởng. Nhưng hắn, kẻ được tặng khúc lại nhìn chằm chằm vào ly rượu. Mặt ly sóng sánh,hắn mơ hồ nhớ về nụ cười bất chợt ngắn ngủi của Ngũ Thiên Kiều, sau đó liền cạn sạch chén.
A Tâm bên cạnh ho khan một tiếng, tiến về phía trước bàn Âu Dương Phong Ngạn. Nàng đưa tay chặn trước không cho phép nữ nhân kia tiếp tục tiếp cận hắn. Hắn thì bình thản tiếp tục chìm vào thế giới riêng. Như Ý cậy bản thân có vài phần tư sắc thì lấy làm kiêu ngạo lắm, trừng mắt nhìn A Tâm:
- Ngươi là ai? Ta muốn gặp vương gia.
- Vương gia không phải người ngươi có thể tùy tiện gặp.Cút đi.
- Ngươi thân là người hầu mà tùy tiện ngang ngược hống hách. Có biết ta là ai không hả?
- Cỏ rác?
- Ngươi....
A Tâm nhướn mày. Trang điểm lòe loẹt, hoa cài đầy đầu, trang sức đeo cả hòm lên người. So với Ngũ vương phi ở nhà thì còn kém ra. Nàng ấy chỉ cần liếc một cái, hoặc có thể trực tiếp giết người hoặc có thể dọa người chết khiếp. Cái loại nữ nhân này, đặt trong nhà cũng chỉ là gánh nặng của chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-vuong-phi-mat-lanh-tu-choi-yeu/2797024/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.