Chiều chiều, mặt trời gần xuống núi thì Ngũ Thiên Kiều mới trở về quán trọ. Trải từ vai xuống cánh tay, Ngũ Thiên Kiều nơi nào cũng treo đầy đồ, dáng vẻ có chút vất vả. Bỗng một dáng người nhỏ bé ôm chặt lấy eo nàng. Bước chân của nàng chững lại. Tiểu nhị ánh nhìn khó xử nhìn nàng. Nàng cũng không có vẻ gì là bối rối, đưa một phần đồ cho tiểu nhị, phần còn lại đặt hết xuống đất. Mặc Nhiên vẫn úp mặt vào áo nàng,không chịu ngẩng lên. Bờ vai khẽ run rẩy như đang sợ hãi chuyện gì đó vậy. Ngũ Thiên Kiều đưa hai tay xoa lấy lưng nha đầu, khẽ giọng :
- Ngoan nào, chúng ta đang chắn lối đi đấy,nha đầu ngốc à...Ai bắt nạt muội, vào trong nói ta nghe, có được không?
- Hức...
- Là tên tiểu nhị này bắt nạt muội phải không? Ta giết hắn nhé?
Ngũ Thiên Kiều nói với giọng nhàn nhạt làm người đối diện có chút sững người. Mặc Nhiên ngước mặt lên nhìn với đôi mắt ngấn lệ. Nha đầu cắn cắn môi đầy ủy khuất:
- Muội còn cho rằng tiểu thư cũng muốn vứt bỏ muội.
- Hm....Nếu vậy thì ta sẽ không về đây rồi - Nàng vươn tay ra - Nào, lên đây nào?
- Ưm...
Mặc Nhiên như con thú nhỏ ôm lấy cánh tay Ngũ Thiên Kiều để nàng nhẹ nhàng nhấc lên. Nàng căn dặn tiểu nhị mang đồ lên phòng, sau đó nói nhà bếp chuẩn bị thức ăn cho bữa tối rồi thản nhiên cùng nha đầu về bàn cũ. Mặc Nhiên vẫn bám chặt lấy nàng như sợ nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-vuong-phi-mat-lanh-tu-choi-yeu/2796978/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.