Từ thời khắc Hàn Triều bước vào đại sảnh, mười mấy đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Hàn Triều, Thích Thất được Ưng Đầu Bạc và Lam Tiểu Điệp hộ ở phía sau, ánh mắt ba người nhìn anh thật giống như nhìn kẻ địch, ba người phụ nữ tính cách hoàn toàn khác biệt này chỉ nhờ một đống sủi cảo mà trở thành bạn bè không gì dấu nhau, anh nên nghĩ gì, ba người phụ nữ ngốc nghếch này ở bên nhau có thể nghĩ ra cách gì hay, một người tới cảm tình của chính mình đều không rõ ràng, cho đến khi người mình yêu chết đi mới tự tử tuẫn táng theo, một người vì ân nhân cứu mạng mà ẩn núp bên kẻ thù mười năm vẫn chưa giết được kẻ thù, cuối cùng một người, thôi, không cần đề cập tới...
Chỉ với ba người này, nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra chiêu số gì mới...
"Hàn Triều, anh xem em khóc thảm đến như vậy, anh như thế nào còn không mềm lòng..."
"Hàn Triều, em mặc kệ, em muốn con chúng ta, mặc kệ thế nào em cũng muốn..."
"Hàn Triều, nếu anh không muốn em giữ thai, em sẽ đi chết cùng con, dù sao anh cũng không muốn hai mẹ con em..."
Khóc cũng đã khóc, nháo cũng đã nháo, giờ phút này là dùng chết đe dọa: "Hàn Triều nếu anh thực sự bước ra khỏi cửa, em sẽ mang con đi tìm chết, em không cần anh phiền toái đi tìm Chu lão, em chính mình sẽ đi, không ở lại đây chướng mắt anh..."
Trước khi bước chân ra khỏi cửa, giọng Thích Thất đã truyền đến làm Hàn Triều dừng chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-vao-mat-the-om-dui-nam-chu-moi-ngay/779254/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.