Những mảnh nhỏ ký ức đó có cái là lặp lại, có cái là mới mẻ, Hàn Triều lúc trước cho rằng những mảnh nhỏ này là vô dụng, chỉ là ký ức một đời trước, hiện tại cảm giác những mảnh nhỏ này xuất hiện cũng không phải không có chỗ tốt, thông qua những ký ức nhỏ này anh cũng được đến chút tiên cơ, đồng dạng cũng làm anh có cái nhìn bất đồng với sự tình đang diễn ra ở hiện tại.
Lúc trước vì muốn bảo hộ Thích Thất, đích xác anh có ý với cái vị trí trên cao kia, khi anh đứng ở đỉnh điểm, ai còn có thể thương hại tới Thích Thất? Anh cũng đã làm nhiều phần kế hoạch làm sao để trù tính vị trí kia, làm thế nào để có càng nhiều thế lực, nhưng hiện tại anh không nghĩ như vậy nữa, trong ký ức đời trước, ai ở vị trí kia anh còn chưa nhìn thấy, nhưng biết được người ngồi ở vị trí đó cũng không được thoải mái gì.
Các thế gia đừng nói là dưỡng chính người của bọn họ, họ làm ngay cả người nhà mình hàng ngày đi căn cứ lấy lương cứu tế, ăn đồ của căn cứ, dưỡng phì chính bọn họ, người sống sót biết đế vương có vật tư, cả ngày kêu gào đòi đế vương giao ra vật tư, không giao liền đoạt, đoạt kho lương, đoạt bệnh viện, tóm lại cái gì có thể đoạt, nơi nào có vật tư bọn họ tất cả đều muốn cướp lấy, tin tức khắp nơi đều là đòi hỏi vật tư, tóm lại một chữ, loạn.
Hàn Triều suy nghĩ thật lâu, cảm thấy loại chuyện này không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-vao-mat-the-om-dui-nam-chu-moi-ngay/779234/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.