Đàn mèo biến dị ở bên ngoài nôn nóng đi qua đi lại, chúng nó rất muốn vọt vào đoạt lấy đồ ăn, nhưng mà nhân loại bên trong quá cường đại, uy áp chúng nó không dám có đến một tia phản kháng, cũng không có lá gan đi đoạt đồ ăn, chỉ có thể sốt ruột ở ngoài cửa, hiện tại thật vất vả mới thấy thịt lại chỉ ngửi không được ăn, này thật là quá tra tấn.
"Hàn tổng, anh có nghe được âm thanh gì không?" Thích Thất nghi hoặc quay đầu về hướng cửa, vừa rồi bắt đầu ăn cô đã nghe được tiếng động không ngừng từ ngoài cửa, Hàn tổng có dị năng tinh thần hẳn là không đến mức không nghe được gì?
"Ừ." Hàn Triều ưu nhã gặm xương sườn trong tay, không sai, thật là cái từ ưu nhã này, Thích Thất trước nay thật không biết có người gặm xương lại có thể gặm đến cao quý ưu nhã như thế, cô không khỏi nhớ tới lúc Hàn Triều đoạt đồ ăn với bọn Vương Tiểu Lợi, như một con báo ưu nhã cùng một đám chó săn với nhau, cô chợt cảm thấy buồn cười.
Nhưng mà, "ừ"? Một tiếng "ừ" là có ý gì? Thích Thất để đũa xuống nhìn về phía Hàn Triều, Hàn Triều thấy cô hướng về mình, nhàn nhạt nói: "Bên ngoài đám mèo kia đã trở lại."
A! Vậy làm sao bây giờ? Đuổi chúng nó đi sao? Hiểu được ý của Thích Thất, Hàn Triều buông xương sườn trong tay xuống, chầm chậm giải thích: "Không cần phải để ý, chúng nó không dám tiến vào..."
"Meo..." Thanh âm đáng thương hề hề truyền tới, gợi lên lực chú ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-vao-mat-the-om-dui-nam-chu-moi-ngay/779190/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.