"Được rồi, đừng khóc, bọn Tiểu Lợi lại đây, nhớ kỹ không cần nói cho bất luận kẻ nào về chuyện này." Hàn Triều cuối cùng dặn dò cô một câu, rút tinh thần lực che chắn về.
Thích Thất nghe lời giơ tay lau nước mắt, còn chưa lau xong Vương Tiểu Lợi đã bước vào.
"Không được, tôi còn không yên tâm Đại Sơn ca... Thích Thất sao cô lại khóc? Có phải Đại Sơn ca... Oa..."
Vương Tiểu Lợi vừa vào cửa thấy Thích Thất khóc, tưởng Chu Đại Sơn biến thây ma, ngao một giọng cũng khóc lên, động tĩnh cậu khá lớn, bọn người Triệu Tín cả kinh chạy tới, nhìn cậu như vậy đều cho rằng Chu Đại Sơn không qua được, tâm tình mọi người không khỏi trầm trọng lên, cho đến khi...
"Vương Tiểu Lợi, cậu gào cái gì? Còn không để người khác ngủ." Chu Đại Sơn từ hôn mê bị ma âm của Vương Tiểu Lợi gào tỉnh, trợn mắt giận dữ nhìn cậu.
Mọi người nghe được biến thành "thây ma" Chu Đại Sơn đột nhiên ra tiếng, ngốc một cái, rồi sau đó hậu tri hậu giác biết mình là bị Vương Tiểu Lợi hố, lãng phí không ít cảm tình, vì thế sôi nổi nắm tay thành quyền ném tới Vương Tiểu Lợi, Vương Tiểu Lợi vừa trốn vừa hô to: "Thích Tiểu Thất, cô hại tôi, Đại Sơn ca không có việc gì, cô khóc cái gì mà khóc!"
"Cậu biết cái gì, đó là tôi quá vui mừng mà khóc có biết hay không, ai kêu cậu không hỏi một tiếng liền gào lên. Xứng đáng!" Bị Vương Tiểu Lợi nháo như vậy, Thích Thất trong nháy mắt đem mọi cảm xúc vứt lên chín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-vao-mat-the-om-dui-nam-chu-moi-ngay/779141/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.