🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cứ như vậy, mọi người trở lại lều Hàn Triều xem Chu Đại Sơn. Hàn Triều quét mắt một vòng, cuối cùng ánh mắt ngừng trên người Chu Đại Sơn, nói: "Tôi lúc trước có quan sát thấy những người bị thây ma cắn bị thương, sau khi bị đội ngũ họ bỏ lại, có người không biến thành thây ma mà ngược lại tiến hóa ra dị năng."
"Triều thiếu anh nói chính là thật sự? Vậy Đại Sơn ca sẽ không biến đổi thành thây ma? Thật tốt quá!"
Người đầu tiên phản ứng lại chính là Vương Tiểu Lợi, cậu vẫn luôn cho rằng đều là bởi vì cậu, Chu Đại Sơn mới có thể bị thây ma bắt được, nếu để cậu đi tìm Bạch Thi Thi kia, vậy Chu Đại Sơn sẽ không có việc gì, Chu Đại Sơn là thế cậu biến thành thây ma.
"Đúng, có cơ hội sẽ không biến thành thây ma, cho nên Đại Sơn, anh nỗ lực, duy trì ý thức của mình, nói không chừng có thể qua được cửa ải này."
Nghe được lời Hàn Triều nói, Chu Đại Sơn gật gật đầu, bị thây ma làm bị thương sau 12 giờ mới biến thành thây ma, anh chỉ cần chịu đựng 12 giờ này là được.
Loading...

Buổi tối qua thật mau, đám người Vương Tiểu Lợi canh chừng Chu Đại Sơn suốt sáu tiếng, buổi sáng khi Hàn Triều tới họ mới đi nghỉ ngơi. Bởi vì Chu Đại Sơn, đám người Hàn Triều quyết định ở lại đó chờ đợi kết quả không lên đường, các đội ngũ kia thấy bọn họ không đi cũng quyết định nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày, ngày mai sẽ đi tìm căn cứ thành phố J. Cả đêm dài bọn họ đã biết được vì sao Hàn Triều khăng khăng muốn lưu lại Chu Đại Sơn, với sự tình phát triển theo hướng này, họ cũng mang tâm thái chờ đợi, nếu Chu Đại Sơn có thể cố nhịn không biến thành thây ma, kết quả đó không nghi ngờ gì sẽ làm tất cả phấn chấn không thôi.
Lúc này trong lều chỉ còn lại Hàn Triều, Thích Thất và Chu Đại Sơn dần dần hôn mê. Miệng vết thương Chu Đại Sơn từ lúc sáu tiếng đã bắt đầu chảy mủ hư thối, còn tản ra mùi thối của thây ma, anh cảm giác ý thức mình dần dần trở nên mơ hồ, cho đến khi anh hoàn toàn hôn mê, trong giây phút đó trong đầu anh tưởng có gì đó cắn nuốt hoàn toàn cơ thể mình.
Thích Thất thật lo âu khi thấy Chu Đại Sơn trở nên hôn mê, trong đầu không ngừng hiện lên đủ loại chi tiết trong tiểu thuyết, cô muốn nhớ ra có biện pháp nào hay không... "Làm sao bây giờ? Đây là quá trình muốn biến thành thây ma..."
Hàn Triều nghe vậy, chân mày nhíu lại, theo lời Thích Thất nói, nếu miệng vết thương không hư thối, chảy mủ và tanh tưởi thì xác suất là sẽ qua, nhưng hiện tại chưa tới bảy tiếng, Chu Đại Sơn đã bắt đầu có những dấu hiệu này. Hàn Triều nhìn bình nước trong tay, trong mắt loe lóe tinh quang, không biết nghĩ tới chuyện gì.
Nước trong tay là lúc trước Thích Thất đưa anh uống, khi anh uống vào dị năng sẽ lập tức khôi phục. Từ khi phát hiện đặc tính này, anh liền suy nghĩ, ngoại trừ làm khôi phục dị năng còn có công hiệu khác hay không, hiện tại vật thí nghiệm sống sờ sờ trước mặt, Hàn Triều suy xét một lúc lâu, cuối cùng bóp chặt hàm Chu Đại Sơn đang hôn mê, rót vào một ít nước...
Ngay khi đám người Vương Tiểu Lợi đi ra khỏi lều, Hàn Triều thả ra ngay tinh thần lực, che chắn tai mắt các nơi, từ bên ngoài chỉ có thể nhìn đến cảnh tượng anh muốn cho bọn họ nhìn thấy, đây là ngày hôm qua khi anh giao thủ với thây ma cấp ba kia, lúc đột phá cấp ba thăng lên cấp bốn, anh đã khám phá ra chiêu thức mới này.
Tinh thần che chắn có thể thành tấm chắn ngăn trụ các loại công kích từ bên ngoài vào, cũng có thể che chắn ra một không gian riêng tư không cho người nhìn trộm. Hàn Triều hiện tại lấy mình làm trung tâm, hướng ra phía ngoài mở một không gian riêng tư bao trùm nguyên căn lều của bọn họ.
Uống qua nước dị năng, trong chốc lát sắc mặt Chu Đại Sơn có thể bằng mắt thường thấy được chuyển từ xanh trắng thành hồng nhuận, Hàn Triều Thích Thất hai người nhìn nhau, có tác dụng!
Hàn Triều đem nước dị năng đổ vào trên miệng vết thương của Chu Đại Sơn, miệng vết thương đình chỉ hư thối mà chậm rãi biến thành miệng vết thương bình thường.
Nhìn dáng vẻ này, Thích Thất đã tiến hóa ra được cổ dị năng hệ thủy chẳng những có thể khôi phục dị năng, còn có thể chống cự virus của thây ma!
Thích Thất kinh nghi bất định nhìn bình nước trong tay Hàn Triều, sau đó ánh mắt chần chờ chuyển hướng Hàn Triều, tựa hồ có chuyện muốn hỏi, Hàn Triều thấy cô có bộ dáng này, lấy chính mình cùng Thích Thất làm trung tâm thả ra đạo tinh thần lực thứ hai làm lá chắn, loại trừ Chu Đại Sơn ra ngoài: "Em muốn hỏi cái gì? Hiện tại có thể hỏi."
Nghĩ nghĩ lại nói: "Dị năng anh thăng cấp, khai phá ra chiêu thức mới, có thể che chắn ra không gian riêng tư, người khác nghe không được."
Nghe vậy, Thích Thất đầu tiên là đôi mắt lóe sáng vì Hàn Triều dị năng thăng cấp mà cao hứng, ngay sau đó, trong mắt sáng rọi ảm đạm xuống, nhìn chằm chằm bình nước trong tay Hàn Triều, chần chờ hỏi: "Hàn tổng, nước trong tay anh là từ đâu tới?" Không phải là như cô tưởng đi? Ô...... Không cần nha!!
"Như em đoán, chính là bình nước lúc trước em đưa cho anh." Thật là cái bình cô đưa cho Hàn tổng!! Lúc này trong mắt Thích Thất, Hàn Triều không thể nghi ngờ chính là ác ma cầm cái lưỡi hái, cười hì hì mà tuyên án tử hình với cô.
Thời điểm tiểu thuyết kết thúc, các nhà khoa học vẫn chưa chế tạo ra được thuốc giải độc cho virus thây ma, mà nhân loại sở dĩ không bị diệt vong hoàn toàn là do trong thân thể con người có tiềm năng chống cự vô hạn, nghiên cứu dần dần, con người phát hiện ra, thây ma cùng đẳng cấp là không tạo thành thương tổn được cho con người. Nói cách khác, nếu một thây ma cấp hai cào hay cắn bị thương một dị năng giả cấp hai chỉ có thể làm bị thương da thịt của dị năng giả, còn virus thây ma hoàn toàn không có tác dụng, nhưng nếu thây ma là cấp ba trở nên, như vậy dị năng giả này sẽ giống như Chu Đại Sơn, chỉ có một phần ngàn xác suất có thể chống cự được virus thây ma.
Nhưng mà, mặc dù con người có tiềm năng chống cự như vậy, mỗi năm dị năng giả chết dưới virus thây ma là rất nhiều. Càng về sau, con người càng mong cầu thuốc giải độc virus, mặc kệ là giả hay không, một khi thuốc giải độc ra đời đều bị người đoạt mua không còn chút nào, ngay cả khi phát hiện thuốc giải độc kia là giả cũng không làm họ mất đi tính tích cực và hy vọng cho thuốc giải độc mới, huống hồ nếu thuốc giải độc đó là thật thì sao? Vậy tương đương với ở mạt thế được tồn tại càng dài!
Hiện tại Thích Thất sản xuất được nước dị năng trăm phần trăm có thể giải virus thây ma, nếu bị người biết, kết quả có thể nghĩ được, nếu Thích Thất là người rất có dã tâm, rất có năng lực, như vậy không thể nghi ngờ cô sẽ trở thành chúa tể mạt thế này, chúa tể sinh tử của nhân loại, ngay cả nếu không thể, chỉ bằng dị năng của mình, cô cũng có thể ở mạt thế mà hung hăng trở thành đại gia. Đáng tiếc Thích Thất không phải là người như vậy, khi biết được nước dị năng của mình có thể kháng virus thây ma, ý tưởng duy nhất trong lòng cô chính là, không có mệnh như nữ chủ, vậy phải phá cái bệnh này như thế nào?
Nếu bàn tay vàng này là của nữ chủ, không thể nghi ngờ sẽ làm nữ chủ phát quang chói lòa, đường thành công càng thêm thông suốt không bị ngăn trở, đáng tiếc cô không phải là nữ chủ mà chỉ là một nữ phụ nhỏ xíu, có bàn tay vàng như vậy chỉ có nghĩa là con đường pháo hôi của mình càng nhanh bị pháo hôi, đừng nói với cô cái gì xử lý nữ chủ, chính mình lên làm chủ. Làm nữ chủ là sao? Là cứu vớt thế giới nha! Kêu cô xử lý nữ chủ rồi tự mình đi cứu vớt thế giới sao? A a, thôi bỏ đi, thế giới vẫn nên để cho nữ chủ thật sự có quang hoàn đi vất vả lao động đi, còn cô chỉ muốn làm một người bình thường, không có việc gì thì dưỡng cá ăn thịt, xem Ultraman đánh quái thú cho qua ngày
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: dmca@truyentop.net

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.