🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tiểu Đậu Tử oai oai đầu nghi hoặc nói: "Là không đủ nha, đội ngũ chúng ta bị bọn họ lấy đi thật nhiều gạo cho nên không có gạo ăn, hơn nữa Thất Thất tỷ cũng không đến đưa cho mọi người đồ ăn vặt nữa, khẳng định chính là đồ ăn không còn nhiều. Gia gia nói, các chú còn không nghĩ vậy cho nên chưa lo lắng vì lương thực, nhưng ông và cháu đã biết, phải tiết kiệm lương thực."
Nghe vậy, mọi người cũng nghi hoặc, bọn họ có phải hay không thật sự thiếu vật tư? Không nói một đường đi tới bọn họ không tiết chế tiêu hao rất nhiều vật tư, từ thành phố M ra tới đây, chuộc thân cho Văn Văn cùng bồi thường bác gái tống tiền kia đã tốn năm bao gạo, chính là 250 ký, gạo nhiều như vậy đủ cho họ ăn vài tháng, có phải đội ngũ bọn họ thật sự bởi vì không gạo cho nên hiện giờ mới thống nhất ăn mì ăn liền hay sao?
Mọi ánh mắt nhất trí nhìn về phía chưởng quản vật tư Hàn Triều, người sau cong cong môi, trào phúng cười cười: "Các người tưởng cái gì, nếu không vật tư tôi gạt các người làm gì, đã sớm bảo các người chạy nhanh đi mà thu thập vật tư."
Đúng rồi, Triều thiếu nếu không có vật tư, căn bản sẽ không gạt bọn họ, chỉ sẽ áp bức bọn họ đi làm cu li.
"Vậy Bạch Thi Thi vì sao lại làm như vậy?" Nếu vật tư không phải không đủ, vì sao Bạch Thi Thi không cho bọn họ ăn cơm, ban đầu tưởng muốn làm cho giống các đội ngũ kia, nhưng mà bọn người đó cũng không phải mỗi ngày chỉ ăn mì ăn liền, hiện tại xem sự tình này có điểm không bình thường.
"Đại Sơn, anh đi tra xem, nhìn xem Bạch Thi Thi này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì."
Thấy mọi người trầm mặc, Triệu Tín nói với Chu Đại Sơn. Triều thiếu có dị năng tinh thần, vừa rồi thấy anh không nhúc nhích ngồi ở chỗ kia, khẳng định là giám thị Bạch Thi Thi, nhưng anh ta ngồi đó không nói gì, ý tứ là muốn bọn họ tự đi tra sao?
Loading...

Không bao lâu Chu Đại Sơn đã trở lại, anh xuất thân là lính trinh sát, Bạch Thi Thi thật dễ dàng tra ra được, căn bản không tốn chút công phu nào.
Nguyên lai sự tình vẫn là ở người phụ nữ tống tiền kia, không biết lúc ấy Bạch Thi Thi nói với bà ta cái gì, tóm lại người đó vẫn tới chỗ Bạch Thi Thi đòi ăn, đồ ăn sẵn thật không có cách nào giao cho bà ta, do vật tư đều là Hàn Triều nắm trong tay, mỗi lần phân phối đồ ăn đều hiểu rõ, cô ta không tiện lấy, cho nên đã nghĩ ra chủ ý này, cắt xén đồ ăn của hai ông cháu Tiểu Đậu Tử đi trợ cấp cho người phụ nữ tống tiền.
Nghe được tin tức Chu Đại Sơn mang về, sắc mặt mọi người đều trở nên không đẹp, bọn họ mặc kệ Bạch Thi Thi và người đàn bà kia có chuyện gì, nhưng cô ta vì mục đích của chính mình mà lấy đi phần thức ăn của hai ông cháu Tiểu Đậu Tử thì thật quá đáng.
Trên thực tế bọn họ tức giận không chỉ là bất mãn đối với Bạch Thi Thi, còn có sự nóng nảy đối với tình cảnh bản thân, từ chuyện người suy ra chuyện mình, bọn họ cũng có cha mẹ thân nhân, chưa gặp lại được gia đình, bọn họ chỉ có thể an ủi chính mình rằng cha mẹ thân nhân cũng sẽ có người bảo hộ, bình yên vô sự.
Đây cũng là từ khi bọn họ biết được hai ông cháu Tiểu Đậu Tử là thân nhân của đồng đội, chiếu cố hai ông cháu, bọn họ cũng nghĩ rằng sẽ có người giống bọn họ, chiếu cố cha mẹ thân nhân mình.
Nhưng mà khi họ biết được, ngay dưới mí mắt họ, hai ông cháu Tiểu Đậu Tử đều có thể bị người khi dễ, họ liền liên tưởng đến thân nhân mình, có thể cũng giống như hai ông cháu kia hay không, bị người lừa gạt khinh nhục.
"Thật là thật quá đáng, tôi muốn cô ta vì sao lại làm như vậy, muốn đưa đồ cho bác gái kia sao không tự đưa đồ của mình? Vì sao muốn cắt xén đồ của hai người Vệ đại thúc."
Vương Tiểu Lợi thiếu kiên nhẫn nhất đứng dậy muốn đi tìm Bạch Thi Thi lý luận, kết quả bị Hách Kiến Quốc ngăn lại, Vương Tiểu Lợi không ngừng giãy giụa, trong miệng kêu lên: "Hách ca... Anh buông tôi ra, cái người Bạch Thi Thi kia thật quá đáng."
Hách Kiến Quốc gắt gao giam cầm Vương Tiểu Lợi, thanh âm đè thấp xuống, khuyên nhủ: "Biết cậu tức giận, nhưng cậu cứ như vậy đi tìm người, không nói có chứng cứ hay không, chỉ một Hàn đội kia cậu cũng không làm gì được."
Lời Hách Kiến Quốc khuyên bảo Vương Tiểu Lợi người khác không biết có nghe rõ hay không, nhưng một chữ cũng không lọt khỏi tai Hàn Triều. Hàn Triều ý vị không rõ nhìn Hách Kiến Quốc một cái, nụ cười trên khóe môi càng khắc sâu, ánh mắt chuyển sang trên người Thích Thất đang cho Tiểu Đậu Tử ăn điểm tâm. Quả nhiên vẫn là người tâm tư đơn giản làm trong lòng anh thật vui sướng.
"Vậy anh nói làm sao bây giờ, liền như vậy bỏ qua cho cô ta sao?" Vương Tiểu Lợi vẫn là không phục, cậu cũng không tin không thể nói lý lẽ.
Xem cậu như vậy, Hách Kiến Quốc đành giải thích: "Cậu hiện tại đi hỏi cô ta, cô ta chỉ biết cắn ngược lại một cái, nói Vệ đại thúc bôi nhọ, cô ta không cắt xén thức ăn của họ, hiện giờ Hàn đội và cô ta thân thiết như vậy, cậu cảm thấy Hàn đội sẽ tin ai?"
Vương Tiểu Lợi trầm mặc, cậu lại không ngốc, Hàn đội khẳng định sẽ tin Bạch Thi Thi, cũng sẽ che chở cô ta, nháo đến cuối cùng chính mình vẫn là không có một chút biện pháp nào ảnh hưởng đến cô ta.
Ánh mắt hy vọng của mọi người đồng thời nhìn về phía Hàn Triều, hy vọng anh có thể có chủ ý gì. Hàn Triều lại là lười biếng duỗi eo, nói chậm rì rì: "Nhìn tôi làm gì, tôi không có cách nào."
Mọi người thất vọng, chẳng lẽ cứ để như vậy?
"Đúng rồi, Triệu Tín ngày mai bắt đầu kêu Bạch Thi Thi nấu cơm đi, cả ngày ăn mì ăn liền, ăn tới bổn thiếu gia đều mau biến thành cọng mì, lại không phải không có gạo, không cần phải ép bổn thiếu gia như vậy."
Đúng rồi, bọn họ có thể khai hỏa nấu cơm, nói như vậy, xem Bạch Thi Thi còn làm thế nào mà cắt xén đồ ăn của hai ông cháu. Kết quả là mọi người cùng đồng thanh với Triệu Tín.
"Rõ, thiếu gia!"
Ở một bên cho Tiểu Đậu Tử ăn đồ ăn, Thích Thất a a ~, nhìn dáng vẻ nữ chủ muốn bị xui xẻo.
Sáng sớm hôm sau Bạch Thi Thi liền nhận được thông tri từ Triệu Tín, muốn cô về sau an bài người nấu cơm, không cần lại cho bọn họ ăn thức ăn nhanh.
Tâm thần không yên cộng thêm không cam lòng, Bạch Thi Thi trở lại lều của Hàn Tiến, từ lúc cô và Hàn Tiến bên nhau, lều của họ là ở cạnh nhau, cô cùng Lam Tiểu Điệp, Văn Văn một lều, Hàn Tiến ở đơn độc một lều, nếu không có việc gì cô vẫn luôn ở bên lều Hàn Tiến.
Hàn Tiến thấy cô thất hồn lạc phách thì có điểm kỳ quái, vừa mới đi ra ngoài thời điểm còn vui vẻ, như thế nào trong chốc lát trở về liền biến thành như vậy?
"Em làm sao vậy?"
Nghe được Hàn Tiến hỏi, Bạch Thi Thi nhớ ra, đúng rồi, còn có Hàn Tiến, có thể làm anh nói chuyện với Hàn Triều, vì thế cô tràn đầy oán giận nói với Hàn Tiến: "Còn không phải Hàn Triều sao, ghét mì ăn liền không thể ăn, một hai phải an bài em nấu cơm. Anh cũng biết, đội ngũ khác cũng ăn như vậy, chúng ta không thể quá đặc thù, hơn nữa nấu cơm quá phiền toái, còn phải an bài người chuyên phụ trách, về sau em sẽ không còn nhiều thời gian ở với anh."
Chỉ tiếc cô không dự đoán được Hàn Tiến tuy rằng không bắt bẻ như Hàn Triều, nhưng từ nhỏ cũng là ngậm muỗng vàng lớn lên, đối với mấy ngày nay ăn thức ăn nhanh cũng đều sắp phun ra, cho nên anh một chút cũng không phản đối ý tứ của Hàn Triều, hơn nữa còn thực duy trì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.