Chương trước
Chương sau
Nghe được giọng Hàn Triều ôn tồn mềm mại an ủi mình, Thích Thất khóc càng lớn, Hàn Triều cái dạng này cô thật sự thật luyến tiếc:
"Hàn tổng, về sau chia tay, anh còn có thể đối tốt với em như vậy không."
Cô thật sự luyến tiếc, ở 25 năm kiếp trước, mấy năm đầu cô không nhớ rõ, hai mươi mấy năm sau tuy trong cô nhi viện, nhân viên công tác đều đối với bọn họ không tồi, nhưng trong viện trẻ em quá nhiều, nhân viên cũng còn vì sinh kế của viện mà phát sầu, thật sự không có tinh lực dư thừa chú ý tới từng trẻ em như cô, tính ra bao nhiêu năm như vậy chỉ có một mình Hàn Triều là tốt với cô.
"Sẽ không!!"
Hàn Triều hiện tại ý tưởng muốn bóp chết cô đều có, anh đau lòng cô bị ủy khuất, cẩn thận an ủi cô, cô khen ngược liền nghĩ đến chuyện chia tay với mình?! Cái vật nhỏ không lương tâm này!
Thích Thất trầm mặc không nói, muốn khóc, đúng rồi, đã chia tay thì anh ấy làm gì phải đối xử tốt với mình nữa, đến lúc đó đối với nữ chủ đều hận tới không thể đào tim đào phổi, sủng không đủ, lại thế nào còn có tinh lực đối xử tốt với mình. Cô thật là ngu ngốc mới có thể hỏi cái loại vấn đề ngu ngốc này.
Thấy cô như vậy Hàn Triều nhịn không được hỏi: "Vì sao muốn chia tay, ở bên anh không tốt sao?"
Thích Thất đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, nghe được câu hỏi, trong tiềm thức ý tưởng toát ra trơn tru: "Tốt, thật tốt, đương nhiên tốt, chưa từng có ai đối tốt với em như vậy, cả đời không chia tay mới là tốt, nhưng mà Hàn tổng khác, anh sẽ ở cùng với người anh thích."
Loading...

Hàn Triều nghe được Thích Thất nói, khóe miệng trễ xuống, anh hiện tại thật sự không biết hẳn là vì cô sẽ không chia tay mà cao hứng, hay là nên bởi vì không tồn tại cái gọi là "người anh thích" mà giận dỗi.
Liền bởi vì cái này "người anh thích" mà chính mình trằn trọc một đêm, như thế nào cũng không nghĩ ra cô rốt cuộc là bị cái gì kích thích mà muốn xa cách bài xích mình. Nếu thật sự có cái "người anh thích" này, chuyện anh làm thứ nhất chính là đem cái này "người anh thích" ném đi cho thây ma ăn!
Hàn Triều giận đến ngứa răng, thật muốn đem cái tiểu ngu ngốc trước mặt này bắt lại, hung hăng đánh mông cô một hồi, nhưng anh biết hiện tại chuyện anh phải làm trước tiên chính là đem đầu óc cái tiểu ngu ngốc này chỉnh thẳng, bằng không còn không biết đến ngày nào sẽ trôi đến tận Thái Bình Dương.
"Thất Thất, em vẫn luôn biết em không thông minh đúng không."
"Phải phải, đúng rồi."
Thích Thất ý thức được chính mình nói gì đó, vừa định giải thích liền nghe được Hàn Triều hỏi chuyện, cô cảm thấy Hàn Triều nói rất đúng, cô chính là không thông minh, thậm chí đôi khi cô cảm giác mình thật ngốc, cái gì cũng làm không tốt.
Hàn Triều khóe miệng nhẹ cong tiếp tục: "Anh cảm thấy em vừa mới nói "người anh thích" là căn bản không tồn tại..."
"Là tồn tại, có người này." Thích Thất vội ngắt lời, nữ chủ đã tồn tại.
"Được rồi, chúng ta đây coi như người này tồn tại, bất quá anh có phải hay không còn chưa thích người này?"
Bọn họ hôm qua mới lần đầu tiên gặp mặt, nói thích, hẳn là đại khái còn chưa có đi, Thích Thất gật đầu.
"Em vừa mới nói em không muốn chia tay với anh, anh nói không sai chứ?"
Đúng rồi, mình thật không nghĩ chia tay, dù sao đã nói ra, Hàn tổng cũng đã biết, lại gật gật đầu.
"Nếu em sẽ không nói chia tay với anh, vậy chúng ta nếu muốn chia tay sẽ là anh nói ra?"
Đúng rồi, đúng rồi, chờ anh thích nữ chủ sẽ nói đến lời chia tay, Thích Thất lại gật gật đầu.
"Vậy hiện tại anh có phải hay không còn chưa nói chia tay với em?"

Gật đầu.
"Chúng ta đây hiện tại có phải hay không còn ở bên nhau?"
Lại gật đầu.
"Anh muốn chia tay với em vì thích người khác, nhưng hiện tại anh còn chưa thích người khác đúng không?"
Đúng đúng, gật đầu.
"Vậy trước khi anh thích người khác, chúng ta hai người vẫn là tình nhân đúng không?"
Giống như đúng nha? Không xác định, gật gật đầu.
"Vậy em lo lắng "người anh thích" có phải hay không chờ đến sau khi anh chia tay với em hãy lo lắng?"
Giống như cũng có chút đạo lý, gật đầu.
"Vậy em hiện tại lo lắng có phải hay không có điểm sớm? Chờ anh thích "người khác" sau sẽ nói cho em, nhưng trước đó liền thanh thản, ổn định làm người phụ nữ của anh, đã hiểu chưa?"
Hình như là vậy? Bất quá lại nơi nào cảm giác quái quái? Chẳng lẽ cô thật là quá ngu ngốc?? Ai nha, nghĩ không rõ liền không nghĩ nữa, dù sao Hàn tổng nói, sau khi thích nữ chủ sẽ nói với mình, đến khi đó mình sẽ lại thương tâm đi.
Hàn Triều xem sắc mặt cô trong chốc lát biến đổi, lo lắng cô nghĩ không rõ lại trốn tránh mình, anh nâng cằm cô lên, hỏi: "Đã hiểu sao?"
"Được được, vậy nếu anh thích người khác, nhất định phải trước tiên nói cho em biết." Không yên tâm thêm vào một câu, cô sợ đến lúc đó chia tay quá đột nhiên, cô sẽ chịu không nổi.
"Được, anh nhất định sẽ trước tiên báo cho em biết..."
Từ kẽ răng Hàn Triều nhảy ra những lời này, nếu không phải biết cô xác thật không muốn chia tay, chỉ nghe xong lời này, chính mình còn muốn cho rằng cô là cỡ nào muốn thoát khỏi mình!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.