Trở lại chốn cũ, lúc này đã chẳng còn ai, chiếc xe ngựa của Bạch Ngọc Khuê dường như đã rời đi. Tôi có chút lo lắng nhìn xung quanh, đương lúc phân vân có nên đi tìm lính canh giúp hay không thì bỗng một chiếc xe ngựa màu xanh nhạt đi đến. Tưởng chừng như đó chính là Bạch Ngọc Khuê tôi không khỏi vui mừng, nhưng rốt cuộc thì sự thật lại phũ phàng hơn nhiều. Một bàn tay thon dài vén chiếc rèm che lên, dung mạo tuyệt sắc dần lộ ra, Âu Sở Kỳ nhìn về phía tôi, hỏi:
- Là ngươi sao, ngươi còn đứng ở đây làm gì, còn không mau trở về đi, cửa cung cũng sắp đóng rồi.
Tôi cũng muốn lắm chứ, chỉ có điều hoàn cảnh không cho phép thôi, hơi ấp úng nói:
- Nô tì nói ra thì người sẽ giúp chứ.
Âu Sở Kỳ gật đầu, dưới ánh trăng dung nhan của y càng trở nên tuấn dật, xuất thần. Nhận ra y cũng không đến nỗi là tuyệt tình vì vậy tôi cũng không nhiều lời:
- Thật ra...nô tì bị bỏ lại rồi, không biết nên về như nào. Hay là người giúp nô tì trở về đi.
Vừa dứt lời tôi liền dùng ánh mắt mong chờ nhìn về phía y. Mặc dù nói vậy nhưng chắc Âu Sở Kỳ sẽ không giúp đâu, bởi dù sao một người cao quý như y chắc cũng sẽ không tình nguyện đi đường vòng để đưa tôi trở về đâu.
- Được thôi, lên xe đi.
Tôi ngạc nhiên đến chẳng thể thốt lên lời. Có phải sự thật không vậy, Âu Sở Kỳ thế nhưng đáp ứng rồi. Tôi có chút không tin tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-sach-tro-thanh-nha-hoan/779586/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.